Bà Hoằng sao 1 hồi cười cười nói nói điều gì đó với người thân cận phía sau mình thì nói với Diên:
- Bây giờ bây về nhà đi. Khi nào có tin tức tao sẽ cho người tới báo.
- Dạ! Con cảm ơn cô!
Vậy là hiện giờ Diên vẫn chưa tìm được việc gì. Trong tình thế cấp bách này, Diên không thể không làm theo phương án B. Đó là tìm 1 công việc công nhật, chờ tin của bà Hoằng. Nghĩ vậy, Diên không bắt xe về thẳng phòng trọ mà đi loanh quanh ở những con phố sầm uất mong tìm được 1 tờ rơi nào đó đang cần tuyển nhân viên. Đang thơ thẩn, đột nhiên Diên thấy 1 tờ đăng tuyển nhân viên trực điện thoại được dán trên tường và thật kỳ lạ: với cái nghề này lại ứng tuyển mức lương cao đến thế này:
- 15 triệu 1 tháng sao?? Ngày làm 5 tiếng??? Có phải không vậy??? Chỉ nhĩn hơn mức lương nhân viên ở phòng hình thức 1 xíu. Dù rằng ở Venus làm đến 8 tiếng??
Suy nghĩ thế nào, Diên đành làm liều mò theo địa chỉ ghi trong tờ thông tin đó. Mò mẫm mãi mới đến được văn phòng này, địa chỉ nó còn khó tìm hơn cả nhà của bà Hoằng:
- Là phòng khám phụ khoa sao???
Nhưng xui thay đến nơi, phòng khám này đã nghỉ:
- Sao nghỉ sớm vậy ta. Chưa hết giờ hành chính mà? hay hôm nay không làm.
Vậy nên mất cả khoảng thời gian mò tới nơi công cóc, Diên đành lủi thủi bắt xe đi về.
- --
- Em không cần tìm việc khác đâu. Cứ chờ bả đi. Bả cho việc là nhẹ nhàng lương cao thôi.Em có tài lại có bằng cấp. Lo gì. Không phải chờ lâu đâu. Ngày mai chị sẽ đi tìm việc, em ở nhà trông bé phụ chị đi. Khi nào bả báo tin thì em hãy đi làm.
- Trông em bé hả?? Thôi em không biết trông đâu.
Chị Trang gãi gãi đầu phân vân:
- Vậy sao ta. Tại chị tính ở nhờ phòng em, chị sẽ đi làm kiếm tiền trả tiền phòng. Em trong thời gian thì ở nhà trông bé phụ chị. Con chị dễ lắm. Chị pha sữa sẵn bỏ trong bình thủy, đến cử em cho nó bú dùm chị thôi.
- Em biết là ở nhà trông bé nhàn hơn, nhưng thật sự là em không biết trông con nít.
- Ừm … Chị cũng muốn đi làm chứ ở nhà thì để mình em chịu tiền thì tội nghiệp em.
Diên suy nghĩ hồi lâu rồi như chợt nảy ra được ý tốt:
- Ah! Lúc nãy em có tìm được chỗ phòng khám này đang tuyển nhân viên trực điện thoại không cần bằng cấp gì cả nhưng lương cao lắm, thời gian làm ít nữa. 5 tiếng thôi. Nếu canh bé trong vòng 5 tiếng mỗi ngày thì chắc em làm được. Hay em đưa địa chỉ chị đến đó nhé.
- Ừ. Được đó em. Đâu đưa chị địa chỉ xem nào. Chị làm thử!
Nói rồi Diên đưa cái địa chỉ phòng khám đó cho chị Trang, Diên nghĩ lương 15 triệu 1 tháng thì Diên có thể an tâm ngồi trông cháu mà chờ tin từ bà Hoằng được rồi.
Chị Trang cũng đến văn phòng đó làm, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ trôi chảy. Chị Trang về nhà mừng rỡ kể lại công việc:
- Em ơi! Chị em mình may mắn thật ấy. Chị cứ nghĩ trực điện thoại phải nói chuyện với khách nhiều lắm chứ. Ai dè khách nào cũng kiệm lời, chị hỏi thông tin gì thì cung cấp trả lời thông tin đấy thôi. Không nói nhiều gì cả.
- Vậy hả chị. Trời ơi đúng số chị em mình hên thật. Việc nhẹ lại lương cao.
- Ừm. Khách chỉ điện thoại đến đặt lịch gặp bác sĩ và khám thôi. Không trao đổi gì thêm, chị chỉ cần báo giờ ngày khách đến với bác sĩ thôi.
- Vậy mà mức lương cao ngất, đúng là chủ phòng khám này sộp ghê hén chị.
Chị Trang cười khúc khích, chị Trang đi làm về còn mua sẵn cho Diên 2 hộp đồ ăn ngon, chị em ngồi nhâm nhi trò chuyện.
1 ngày rồi 2 ngày. Đến ngày thứ 4 thì có người gọi vào số điện thoại Diên, là trợ lý của bà Hoằng. Người này thông báo cho Diên 1 địa chỉ và bảo đến đó nhận việc làm quản lý của 1 khách sạn lớn trên 1 con đường nhỏ ngoài ngoại ô.
Sáng tinh sương hôm sau Diên và chị Trang đã sắp xếp đưa bé con chị Trang đến gửi 1 nhà trẻ gần đó. Sau đó chị Trang thì đi làm việc của mình, Diên thì bắt xe đến địa chỉ đã được thông báo. Diên vội vã đến nơi, nhưng vừa bước xuống xe. Nhìn số nhà in trên tờ giấy và biển số nhà màu vàng lấp lánh trên tường khách sạn này, Diên thật sự bàng hoàng. Khung cảnh quen thuộc mờ ảo ngày nào hiển hiện trong mắt Diên. Thật ra lúc đó Diên rất say, mặc chỉ cúi gầm xuống đất nhưng cái nền đất với mấy viên sỏi trắng nhỏ xếp dọc 2 đường đi tới vào phía trong quầy tiếp tân, Diên thấy sao quen quá. Đúng là cái khách sạn, cái nơi mà Diên ngông cuồng, bồng bột ấu trĩ vì 1 thằng không ra gì mà lại đánh mất cái ngàn vàng vào 1 người mà Diên chưa bao giờ gặp cũng như không biết tên không biết mặt.
Diên còn tưởng mình đi nhầm, thật không thể nào trùng hợp như thế. Đây là cái khách sạn mà trùng hợp 2 lần mình được dẫn vào đây bởi 1 người đàn ông xa lạ.
Trợ lý của bà Hoằng từ phía trong đi ra khi thấy Diên đứng tần ngần ở ngoài khá lâu. Cậu trợ lý trẻ hỏi vọng ra:
- Vào đi chị! Đứng đó làm gì! đúng địa chỉ rồi đấy!
Nếu như không có câu nói và sự xuất hiện của cậu trợ lý, chắc Diên cũng không tin vào mắt mình là mình lại được đưa về đúng nơi này. Đang trong trạng thái ngạc nhiên đến ngỡ ngàng, Diên như ngáo ngơ cứ nhìn cảnh vật xung quanh. Đúng là lúc vào say sỉn, nhưng lúc tỉnh dậy thì rất tỉnh. Diên nhớ rất rõ chính nó chứ không phải khách sạn nào khác.
Tiếng nói của anh trợ lý làm Diên chợt tỉnh:
- Chị Diên bây giờ làm quản lý nơi đây nhé. Cô mới cho thằng quản lý ở đây nghỉ việc rồi.
Diên nghe thế mới ngạc nhiên:
- Sao vậy em? Người đó phạm gì à?
- Tiết lộ thông tin khách hàng. À! Cái này em nhắc chị luôn nhé. Chị làm việc với cô thì nên tôn trọng những quy định riêng của cô. Chắc chị đã vào nhà cô rồi, em nghĩ chị cũng đã có man mác nghi ngờ thông tin gì đó trong đầu về thân thế của cô đúng không?
Diên nhìn trợ lý, đúng thật anh chàng này dù mặt non trẻ hơn Diên nhưng cách làm việc rất tỉ mỉ và chuyên nghiệp, chẳng phải đây chẳng khác gì là 1 buổi phỏng vấn xin việc hay sao? Diên im lặng hồi lâu rồi chợt nhớ đến cái thử lòng hôm bửa mà bà Hoằng đã thử Diên, Diên cũng đoán ra bà ta trọng người thật thà. Nghĩ vậy nên Diên đáp ngay:
- Phải! Em nói đúng rồi! chị thật ra nếu không phải như chị nghĩ thì chị xin cô thứ lỗi cho chị.
Cậu trợ lý nghe câu này của Diên thì cười khanh khách:
- hahahha … chị nghi đúng rồi đó!
Diên hả mồm:
- Hả??? Em không biết chị nghĩ gì sao lại chắc nịt như vậy??? Chị nghĩ cô là dân anh chị đó.
Cậu trợ lý lại cười:
- Thì đúng rồi đó. Cô rất có tiếng nói trong thế giới ngầm, kinh tế đen. Nhưng cô không làm kinh tế đen mà chỉ là dựa vào họ để kiếm tiền thôi.
- Vậy ý em là … Khách sạn mình … Khách hàng là …
- Phải! Là những người cần sự bí mật, riêng tư cao độ. Còn chuyện họ làm gì mình không quan tâm.
- Nhưng nếu họ làm chuyện phạm pháp ở đây, thì ra pháp luật mình vẫn bị dính líu mà em???
Cậu trợ lý lại cười:
- Thật ra bây giờ ai giàu xụ, cũng có 1 vài điều gì đó phạm pháp hay lách luật. Tuy nhiên họ làm ăn thì họ đã nó ăn chia gì đó với pháp luật rồi. Ý em không phải nói pháp luật bao che nhưng nó có cách lách luật. Và nếu như bọn họ có bị phanh phui tại đây, thì bà Hoằng vẫn có cách để bọn họ phải gánh trách nhiệm hoàn toàn. Chỉ cần chị làm hệt như những gì 1 lát nữa em training cho chị. Là ok!
- Chị hiểu rồi!
- Mà chị an tâm đi, ở đây đa số toàn là nơi những người có tiếng tăm dắt bồ nhí hay vợ nhỏ của họ qua đêm thôi. Hiếm lắm mới có vài vụ trao đổi, giao dịch gì đó ở đây thôi.
Ngày hôm đó, anh trợ lý train cho Diên cả 1 buổi, cho đến trời sập tối Diên mới được về. 1 ngày dài mệt mõi, Diên về đến nhà đã thấy chị Trang về rồi. Diên đẩy cửa vào, thấy chị Trang ngồi thẫn thờ cho con bú, khuôn mặt thất thần lộ rõ. Thấy vậy, Diên mới hỏi chị:
- Chuyện gì vậy chị?
- À! Diên về rồi à em? Chị lúc sáng đi gửi bé ở nhà trẻ, người ta không nhận. Nhưng chị phải đi làm rồi nên năn nỉ người ta giữ giùm chị 1 bửa nay, ngày mai chị sẽ tính cách. Nãy đến đón, người ta lại gặn nói lần nữa là ngày mai sẽ không nhận bé nữa, vì bé quá nhỏ.
Diên nghe vậy thật tình đầu óc rối bời cũng không biết làm sao, rồi cùng đường Diên đành nói:
- Thôi! Em làm việc ở khách sạn là làm quản lý, bây giờ em xin cô Hoằng nói là ẵm bé theo chăm cho chị chắc cô cho. Em không biết chăm nhưng chăm riết sẽ quen, chứ giờ em thấy hết cách rồi. Hay là chị nghỉ làm ở nhà chăm bé thời gian cho bé cứng cứng xíu rồi đi làm tiếp. Dù sao em cũng tìm được việc làm rồi, chị em mình không lo nữa rồi.
Chị Trang nghe Diên tính như vậy cũng ậm ừ đồng ý:
- Ừm… Vậy thôi chị nghỉ việc vậy …
- Ừm. Tiếc là công việc nơi đó quá nhàn, lương lại cao, tốt thế mà … Phải chi em làm được 2 nơi em sẽ làm luôn …
- …
Chị Trang không đáp gì. Diên cũng không để ý sắc mặt của chị. 1 ngày mệt lã đã trôi qua với Diên, Diên chỉ chờ vào phòng tắm táp cho sạch sẽ rồi ngã lưng ra giường mà thôi. Sau 1 hồi tắm xong đi ra, Diên thấy chị Trang đã để bé xuống giường nằm ngủ rồi nhưng sao vẫn thẫn thờ ngồi đó. Thấy lạ nên Diên hỏi:
- Chị Trang! Chị sao vậy??? Nãy chị em mình tính ổn thỏa rồi mà? Chị lo lắng chuyện gì???
Lúc này chị Trang mới quay sang nhìn Diên, giọng chị run run:
- Em ơi … Hôm nay chị đi làm … chị thấy ….
- Chị thấy gì???
Diên bắt đầu cảm thấy gì đó không ổn khi nghe giọng nói của chị Trang, nhưng đã nghĩ việc rồi, chuyện gì khiến chị ấy lo sợ đến vậy.
- Chị thấy từng bịt nhỏ bịt nhỏ những máu me đỏ loe loét dịch tè le được đẩy ra từ phòng mổ của phòng khám.
- Trời … Chắc chị làm việc không quen đó thôi. Làm về y thì không thể không tránh khỏi nhìn thấy máu me rồi.
- Không phải!
- Chứ cái gì??
- Là thai nhi bị phá bỏ đó.
Lúc này Diên nghe đến đây liền rơi cả chiếc khăn đang cầm trên tay lau tóc ướt xuống đất. Định thần 1 hồi, Diên mới hỏi lại lần nữa:
- Là sao???
- Phòng khám phụ khoa đó mang mác vậy thôi chứ không có ai vô đó khám đâu em. Đó là 1 cơ sở phá thai chui thôi. Vì chị đã từng đi khám thai con chị, chị biết. Bệnh viện không cho phá thai trừ khi thai bị dị tật gì đó còn nhỏ hoặc yếu ớt thôi.
Diên sững sờ 1 hồi nhớ chợt nhận ra:
- Thảo nào … thảo nào … không ai thèm làm … không ai thèm đi làm cho chỗ thất đức đó nên lương mới cao như vậy.
- Ừm … Hôm nay chị mới hiểu lý do tại sao khách hẹn lịch lại trả lời nói chuyện ngắn gọn như vậy.. Haizzz ….cũng hên là em tin chị. Lúc nãy chị về, nhà trẻ không nhận giữ nữa, rồi thấy công việc như vậy. Chị sợ chị về chị nói chị ở nhà giữ con không đi làm. Em lại không tin chị, nghĩ chị có việc làm làm biếng chỉ muốn ở nhà với con.
- Không đâu chị. Thật ra lúc đầu em thấy mức lương với giờ làm việc này em cũng nghi ngờ, nhưng lúc đó đang quẩn. Em nghĩ bà Hoằng sẽ cho em chờ lâu nên em mới đi tìm việc khác, lúc mò vào tìm được tới địa chỉ đó. Em đã đặt câu hỏi tại sao phòng khám này lại nằm tuốt trong hốc. Rồi chị về nhà lại khen công việc nhàn nên em không quan tâm nữa. Nhưng mà giờ chị nói thì em hiểu rồi.
- Ừm. Bọn họ ác lắm.Cứ đến nói là muốn gặp bác sĩ là được. Nhưng chị nghĩ thằng đó không phải bác sĩ gì đâu, bác sĩ gì trẻ măng như chỉ mới 22-23 tuổi thôi. Vào không cần hỏi han gì, chỉ đến xong bác sĩ bảo uống 2 loại thuốc gì đó ngồi chờ nửa tiếng thì bước vô phòng mổ. Sau đó là nghe tiếng rên rỉ kinh lắm em, rồi 1 lát sau là đẩy ra 1 bịt gì đó đo đỏ. Mới đầu chị còn tưởng máu me do phẩu thuật hay mổ gì. Nhưng rồi chị lại thắc mắc, không biết sao bệnh gì mà ai vào cũng vào phẩu thuật cũng 1 kiểu 1, thuốc cũng hệt nhau giống nhau vậy. Mà nghe họ đau đớn rên siết trong phòng chị lại sợ, tánh chị yếu bóng vía mà em … Em cũng biết … chị cũng đẻ rồi … không biết bản thân chị có bị bệnh đó không mà sao thấy ai đến đây cũng nghe đau đớn như vậy.
Diên ngồi im lặng nghe chị Trang kể.
- Rồi chị tò mò hỏi y tá họ bị bệnh gì, y tá nạt nộ, quát bảo với chị: Phụ khoa chứ bệnh gì, tui nói chị biết không mà hỏi. Người ta học bao năm trời chuyên sâu mới biết, chị không có học hành gì nói chị hiểu không??? Chị nghe vậy chị cũng không muốn tìm hiểu sâu gì nữa. Cho đến hôm nay, chị bị stress vì vụ lúc sáng chị gửi con. Chị lo đến mai không biết gửi ai để đi làm đây. Nhức đầu quá mới xin y tá viên thuốc giảm đau đầu uống. Thì lại thấy ngay cái viên mà bác sĩ cho bệnh nhân hay uống.
- Gì?? Nó cho chị ngay viên đó sao???
- Ừm … Chị nhà quê nhưng chị cũng hiểu, thì ban đầu chị nghĩ viên đó là viên giảm đau để vào mổ thôi. Chị cũng không điều tra. Uống xong 1 lát thì thấy bớt đau nhưng cũng còn mệt mõi lắm nên chị mới đi bộ ra ngoài đầu ngõ mua ly cam vắt uống cho bớt.
- Rồi sao nữa chị!
- Sau đó chị uống xong thì đi ra bãi rác. Tại ở sau phòng khám có cái thùng rác, thùng rác của phòng khám đặt ở đó.
- Ừm…
- Thì em cứ tưởng tượng khi em đứng gần mấy cái bịt đó, em sẽ hiểu. Với tâm lý 1 đã từng sinh em bé, chị nhìn vào liền cảm nhận được ngay dù rằng sau lớp bịt mờ ảo là những khối … những mảng màu đỏ không còn rõ hình nữa. Nhưng chị muốn xác định … Nên chị mới vờ đi vòng vòng cái khu phòng ngồi chờ của bệnh nhân khi vào mổ. Thì cuối buổi chị nghe được loáng thoáng y tá bảo với bệnh nhân rằng: “ viên này viên giảm đau, viên này là viên … để nó trôi ra … Để bác sĩ làm việc dễ hơn.” Và cũng cái tật đanh đá của con nhỏ y tá mà chị biết chứ không phải câu trên.
- Nó nói sao???
- Con y tá sau khi đưa thuốc, quay đi thì nói: nhìn mặt hiền vậy mà cũng chữa hoang. Chơi cho sướng rồi bây giờ đi phá. Đấy! Thì em hiểu rồi. Viên để cho nó trôi ra …Thì trôi là cái gì???
Chị Trang kể xong liền nhắm tịt mắt:
- Thôi chị không nói nữa. Chị đi tắm nhé!
Và giờ thì đến lượt Diên ngồi thẫn thờ, mặt vô thần nhìn vào không trung …