Thi Tiên Sinh Thân Yêu!

Chương 14: Chương 14

“Đương nhiên là tìm tung tích La Thanh La.” Thi tiên sinh cười càng tươi hơn, đột nhiên ghé sát vào tôi nói.

Mùi trầm hương thoang thoảng thấm vào lòng tôi, khiến trái tim tôi co thắt dữ dội.

Tôi cảm thấy nụ cười này của Thi tiên sinh không có ý tốt, anh ta vốn đã đẹp trai, cười như vậy lại càng thêm mê hoặc, giống như cây vạn tuế nở hoa vậy, vừa gai góc lại vừa dịu dàng.

Tôi không thể từ chối yêu cầu của anh ta, chỉ biết ngẩn ra hỏi tìm kiếm như thế nào.

“Cô không nhận thấy mình có gì khác lạ à? Có thấy rất thoải mái không?” Thi tiên sinh hỏi.

Hỏi xong cũng không đợi tôi trả lời, anh ta nói thẳng: “Cô ăn sủi cảo sẽ tạo ra mối liên hệ nào đó với La Thanh La.

Cô có cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo đặc biệt vờn quanh thân thể không? Chú ý cảm nhận luồng lạnh lẽo kia, đi theo nó là có thể tìm được tung tích La Thanh La.”

Nói văn vở như vậy làm gì, gì mà luồng lạnh lẽo, còn không phải là âm khí à? Âm khi trên người La Thanh La.

Khoan, âm khí trên người La Thanh La?!

Cảm giác mơ mơ màng màng trong nháy mắt đã biến mất hơn phân nửa, tôi ngồi thẳng lưng lên, trừng mắt nhìn Thi tiên sinh: “Anh thật sự cho tôi ăn thịt La Thanh La?”

Thi tiên sinh đã không còn giấu được nụ cười xấu xa kia, cười rộ lên, nói: “Tôi không ép cô, tự cô muốn ăn.”

Tên khốn!

Thật sự muốn đánh hắn, nhưng tôi đánh không lại.

Tôi có thể làm gì bây giờ?

Tôi chạy nhanh ra khỏi quán rồi nôn khan, Thi tiên sinh cùng Tiểu Âm Sai đi theo phía sau tôi.

Tiểu Âm Sai cũng ngồi xuống bên cạnh cùng nhau nôn, còn Thi tiên sinh tỏ vẻ đau lòng nhìn hai chúng tôi, còn nói: “Đừng nôn ra hết, vất vả lắm mới ăn được, nôn ra hết sẽ không tìm thấy La Thanh La.”

Anh ta còn đau lòng cho La Thanh La…

Cuối cùng cũng kìm nén được cảm giác ghê tởm, tôi run rẩy ngồi dậy, trong lòng đưa ra quyết định cuối cùng, làm xong vụ này tôi và Thi tiên sinh sẽ đường ai nấy đi!

Cả cuộc đời này không thể gặp nhau nữa!

“Uống nước không? Súc miệng sẽ thấy thoải mái hơn.” Lúc này Thi tiên sinh mới có lòng tốt, đưa cho tôi một chai nước.

Tôi vốn định không nhận bất cứ thứ gì của anh ta, nhưng vừa nôn xong, quả thật trong miệng cảm thấy không thoải mái, hơn nữa bên cạnh còn có Tiểu Âm Sai đang như hổ rình mồi.

Trong tay Thi tiên sinh chỉ có một chai nước, lúc này đưa tôi, Tiểu Âm Sai trông ai oán như kẻ bị bỏ rơi.

Tôi nhận lấy chai nước, súc miệng ba lần, sau khi miệng sạch sẽ rồi lại uống một mạch.

Không phải do tôi khát, tôi chỉ không muốn để lại cho Tiểu Âm Sai.

Không phải do cậu ta để La Thanh La chạy mất thì tôi đâu đến nỗi phải ăn thịt La Thanh La?

Đúng vậy, là do cậu ta.

Chờ đến khi tôi một hơi đầy, Thi tiên sinh mới chậm rãi tiến đến: “Uống được không? Có ngọt không?”

“Rất ngon, đây là nước gì thế?” Tôi hỏi.

Tuy rằng trong lòng vẫn giận Thi tiên sinh nhưng tôi lại rất thích thứ nước này.

“Thi dịch, hẳn là của La Thanh La, tôi tìm được phía sau bếp.”

Oẹ!

Nước từ bụng tôi ộc lên, suýt chút nữa khiến mình chết sặc.

Tuy tôi cũng là thi nhân nhưng tôi không biến đổi nhiều đến mức thích uống thi dịch.

Cảm giác kia, nếu so với người sống thì giống như người sống không thích uống nước tiểu vậy, huống chi còn là nước tiểu của người khác!

Càng thêm ghê tởm!

Dạ dày tôi vừa dịu đi đã sớm co thắt dữ dội.

Nhưng không giống như lúc nãy nôn ra bánh bao, vừa rồi uống thi dịch lại không nôn được ra dù chỉ một giọt.

Ý hận trong lòng đang bốc cháy hừng hực.

Tôi nhìn chằm chằm Thi tiên sinh, hai chúng tôi không thể đội trời chung!

“Cô có thể hấp thụ thi dịch chứng tỏ cô là người chết.” Thi tiên sinh cúi đầu nhìn tôi, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt oán độc của tôi.

Tôi vẫn trừng mắt nhìn chằm chằm anh ta.

Là người chết thì sao? Người chết thì đáng uống thi dịch à? Hắn đây là đang kỳ thị chủng tộc.

“Thành thật mà nói, cô là thi nhân.

Nếu tôi đoán không sai, thân thể này không phải của chính cô.” Thi tiên sinh nhếch miệng cười, nụ cười mang ý kiêu ngạo khi tìm ra bí mật của người khác: “Cho nên cô mới chú ý tới hồn ngọc như vậy, bởi vì bản thân cô cần hồn ngọc để tẩm bổ.

Có để ý thấy uống thi dịch vừa rồi xong thân thể cô đã tốt hơn? Không còn đói khát nữa?”

Tôi không biết cuối cùng Thi tiên sinh đang tính toán cái gì, nhưng nghe anh ta nhắc nhở, tôi mới nhận ra quả thật mình cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cảm giác hồn phách sắp tách khỏi thân thể đã bớt đi nhiều, thảo nào vừa rồi không nôn ra được thi dịch dù chỉ là nửa giọt.

Hoá ra thi dịch cũng có tác dụng như hồn ngọc.

Phát hiện ra điều này, ánh mắt của tôi dịu đi.

Nhưng cho dù vậy thì tôi cũng không muốn dựa vào thi dịch để tồn tại.

Tôi vẫn chăm chú nhìn Thi tiên sinh, muốn xem anh ta đang làm cái quỷ gì.

Thi tiên sinh cũng cúi đầu nhìn tôi, nhìn một lúc anh ta phá lên cười: “Cô sẽ không thật sự tin đó là thi dịch chứ?”