Những kẻ vừa bị Chu Sa hại chết này tuy rằng đáng chết nhưng vẫn là chết oan, nếu mặc kệ bọn họ ở nơi có âm khí nồng đậm thế này rất có khả năng sẽ giống như Chu Sa, biến thành quỷ có thần trí.
Rồi dần dần theo thời gian dài nơi này sẽ thành nơi tập kết của oan hồn lệ quỷ, khi đó muốn xử lý sẽ rất phiền phức.
Hơn nữa kiểu vị trí thiên thời địa lợi này nếu không giải quyết sớm thì rất dễ sẽ bị những thuật sĩ bất lương phát hiện, ví dụ như sư thúc đầu trọc của Cố Chước, nếu hắn biết nơi này không biết chừng sẽ làm ra những chuyện táng tận lương tâm dường nào.
Cho nên việc siêu độ này là tránh không được, hơn nữa cuốn sách da màu đen kia cũng phải mau chóng tìm cho ra, nếu không mối họa vô cùng.
Biết được Cố Chước chỉ siêu độ chứ không phải đại sát tứ phương, vẻ mặt Chu Sa hòa hoãn hơn một chút, có điều trông cô ấy vẫn có vẻ khổ sở.
Bởi vì những linh hồn chúng tôi muốn siêu độ không chỉ là những người vừa chết đi mà còn có cả các chị em đã cùng nhau sống cả đời với cô ấy.
“Tôi có thể nói lời từ biệt với bọn họ không? Đưa bọn họ đi đoạn đường cuối cùng.” Chu Sa hỏi.
Cứ vất vưởng trong thiên địa rốt cuộc cũng không phải con đường đúng của bọn họ.
Lúc trước sau khi chết bọn họ không có cơ hội tiến vào luân hồi mà bị nhốt ở nơi này.
Quỷ dù sao cũng vẫn là quỷ, thiên địa bất dung, cho nên có cơ hội tiến vào luân hồi chuyển thế có thể nói đã là kết cục tốt nhất với bọn họ.
“Được.” Cố Chước lên tiếng.
Người khác có thể đầu thai chuyển thế nhưng Chu Sa thì chắc chắn không được.
Khác với những người kia, cô ấy đã có thần trí rất rõ ràng, lại được lập miếu thờ từ xưa nên đã sớm thoát khỏi sự cai quản của âm ty.
Cho nên người khác có thể đầu thai, cô ấy thì không thể.
Lúc này cô ấy cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng tôi tiễn các chị em của cô ấy đi.
Chu Sa tập hợp các chị em của mình lại, tự tay mặc quần áo đẹp cho bọn họ.
“Kiếp sau, dù bất cứ lúc nào, khi mọi người đều đã đường đường chính chính làm người, không được tùy tiện cởi quần áo trước mặt đàn ông nhé.” Chu Sa dặn dò.
Đám chị em của cô ấy mắt đỏ như máu tươi, gật đầu rất sôi nổi.
Tâm sự một lúc, Chu Sa lưu luyến không nỡ rời đi về, nói khẽ với tôi: “Có thể đưa các cô ấy lên đường rồi.”
Tôi đốt lá bùa trong tay.
Bởi vì đây là bùa siêu độ cho nên không có ảnh hưởng gì với tôi.
Lá bùa bùng lên mãnh liệ, lửa lan tràn đến đám quỷ trước mặt thiêu sạch sẽ âm khí trên người bọn họ.
Từng đốm sáng phát ra từ trên người bọn họ, lúc này mặt bọn họ đầy vẻ bình thản, thậm chí còn có chút vui mừng.
Đến khi ánh sáng tắt hết, bảy viên hồn ngọc có màu sắc khác nhau rơi xuống mặt đất.
Đây là thù lao siêu độ cho bọn họ, sau này bọn họ cũng không dùng đến hòn ngọc cho nên cam tâm tình nguyện để hồn ngọc ở lại.
Hồn ngọc được gột rửa bởi âm khí hơn 80 năm, lúc này mang đến sự lạnh lẽo nhè nhẹ.
Hồn ngọc tôi từng thấy trước đây đều là màu trắng, nhưng lần này ba viên màu tím, hai viên màu lam, còn có hai viên màu vàng.
Còn những người vừa mới chết, bao gồm cả lão Nhạc, sau khi siêu độ đều chỉ để lại một lưỡi dao.
Mặc dù không có được thi ngọc nhưng kết quả lầy này đối với tôi cũng đã rất hài lòng, dù sao trước kia tôi kiếm được một viên hồn ngọc đã rất khó khăn.
Vậy mà lần này một chuyến kiếm được tận bảy viên.
Trời xanh quả thật có mắt!
Quan trọng hơn là, hồn ngọc lần này không giống như trước kia.
Tuy rằng tôi không biết màu sắc hồn ngọc có ý nghĩa gì nhưng nhìn âm khí tản mát ra từ nó là có thể cảm giác được, so với hồn ngọc màu trắng thì chúng lợi hại hơn không ít.
Hẳn ăn vào sẽ càng bổ hơn.
Tôi thu lại hết hồn ngọc rồi vui vẻ quay lại bên cạnh Cố Chước.
“Đưa tôi hai viên màu vàng.” Cố Chước vươn tay về phía tôi.
Tôi cười méo xệch: “Cái gì màu vàng?”
“Hồn ngọc.”
Tôi nhìn Cố Chước bằng vẻ đáng thương: “Anh còn cần hồn ngọc làm gì…”
“Bổ sung vào kho.” Cố Chước nói.