Thích Hay Không Thích?

Chương 1

Thích Mạnh nằm nghiêng trên băng ghế ngang nhỏ hẹp, trên người chỉ quấn một chiếc áo khoác dạ mỏng. Trong góc phòng chật chội lắp một chiếc máy sưởi rất nhỏ, đèn báo tối mờ, cái lạnh buốt thấu xương bò từ lòng bàn chân lên cổ.

Viên cảnh sát nhỏ đứng đối diện xoa xoa tay, vẻ mặt áy náy: “Thật ngại quá, cuối năm chỗ chúng tôi cũng bận, dây điện đều bị cháy đứt cả rồi, cô chịu thiệt chút chờ một lát. Giải thích rõ ràng hiểu nhầm rồi sẽ để cô đi.”

Cậu ta có chút hoảng sợ. 

Hiện nay quan hệ giữa cảnh sát và người dân không quá hài hòa, những viên cảnh sát nhỏ như bọn họ làm việc luôn phải thận trọng dè dặt, sợ đắc tội ai đó sẽ gây rắc rối cho đồn. Người phụ nữ này, vừa nhìn chiếc túi xách cô đang đeo đã biết là người có tiền, thật sự đắc tội không nổi.

Cậu ta khẽ đóng cửa lại, đi sang gian bên cạnh xem người đàn ông đã gây sự mà còn đang chửi bới. 

Từ khi vào gian phòng này, Thích Mạnh vẫn luôn im lặng, bây giờ cô lại kéo áo khoác trùm lên tai, nặng nề nhắm mắt.

Vừa lạnh vừa buồn ngủ, còn nén một bụng đầy lửa giận.

Điện thoại trong túi áo khoác vẫn đang kiên trì rung, cô lấy ra liếc nhìn một cái, trực tiếp bấm tắt. 

Khoảng hai mươi phút sau, ngoài cửa lại truyền tới tiếng nói của viên cảnh sát nhỏ kia, mang theo chút vang vọng: “Anh đến rồi!”  

Tiếng bước chân vững vàng từ bên ngoài truyền tới, thông qua sàn nhà rơi vào lỗ tai đang kề sát trên băng ghế của Thích Mạnh.

Là đi đến đây.

Thích Mạnh mở mắt ra, kéo áo khoác rồi ngồi dậy.

Gần như cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, bóng đèn trên trần nhà kêu tách một tiếng rồi bật sáng, ánh đèn chói mắt kích thích khiến Thích Mạnh phải nhắm mắt lại.

Viên cảnh sát nhỏ ở cửa nói: “Đội trưởng Trần, đây chính là cô gái đã đánh người.”

Người đến không nói gì.

Trước mắt vẫn sáng chói, Thích Mạnh hơi cúi đầu, một tay che mắt, nhếch môi, buồn bực thở hắt một hơi. 

Mẹ nó.

Cô chửi bới trong lòng nửa phút, sau khi mắt đã thích ứng rồi lại hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên. 

Người đàn ông đối diện vóc dáng cao lớn, đứng hơi ngược sáng, theo góc độ nhìn lên này của Thích Mạnh thì ít nhất phải cao 1m88. Để đầu đinh, không mặc cảnh phục, chỉ mặc một chiếc áo len màu đen, bờ vai rộng, ánh sáng phía sau đã đơn giản phác hoạ ra đường nét cứng rắn trên gương mặt anh.

Vừa rồi viên cảnh sát nhỏ gọi anh là “Đội trưởng Trần”.

Đội trưởng đội cảnh sát?

Thích Mạnh cầm áo khoác đứng dậy, lạnh lùng nhìn qua: “Đồng chí này, xin hỏi đoạn băng giám sát đã được chuyển đến chưa?”

Người được gọi là đội trưởng Trần “ừ” một tiếng, đưa USB trên tay cho viên cảnh sát nhỏ, chỉ ra bên ngoài: “Cùng ra ngoài xem đi.”

Chưa đến hai phút sau, viên cảnh sát nhỏ Tống Thiêm mang theo một cuốn sổ đến đặt trên bàn của phòng làm việc, một người đàn ông mặt mũi bầm dập đang bị còng tay bên kia bàn, vừa thấy Thích Mạnh liền co chân lùi về sau: “Mẹ nó, đồng chí cảnh sát, anh phải bảo vệ an toàn tính mạng cho tôi nha!”

Tống Thiêm đã nghe anh ta gào khóc nửa tiếng đồng hồ, đầu đau vô cùng, gõ bàn: “Anh im lặng!”

Người đàn ông khóc oang oang.

Thích Mạnh liếc xéo anh ta một cái: “Anh còn ồn ào một câu tôi sẽ rút lưỡi anh ra.”

Người đàn ông phút chốc liền im bặt. 

Tống Thiêm: “…”  

Tay cậu ta run lẩy bẩy muốn đi cắm USB, đôi tay đỏ hồng nứt nẻ, run rẩy một hồi vẫn không cắm vào được.

Vừa rồi Thích Mạnh đã co lại trong áo khoác sưởi ấm được một lúc, tay cũng không run, cô duỗi tay ra: “Để tôi…”

Lời vừa nói một nửa, người đàn ông được gọi là “đội trưởng Trần” kia cũng định lặng lẽ giúp, tay hai người không phòng bị mà chạm vào nhau.

Đối phương mặc ít, nhưng tay lại ấm hơn tay cô rất nhiều.

Làn da hơi ngăm, lòng bàn tay rộng, trên mu bàn tay còn có vài vết sẹo trắng nhạt mờ mờ. 

Thích Mạnh hơi ngừng lại, đút tay về túi áo như không có chuyện gì xảy ra.

USB được kết nối, Tống Thiêm thuần thục tìm đến một đoạn video lúc chín giờ tối nay, bấm mở và phát nó.

Trong video là một con đường cái tối mờ, đèn đường phía bên phải hỏng mất hai cái, vừa vặn tạo thành một vùng đen ở chỗ lối rẽ.

Một ngày lạnh giá như vậy, chỉ có lác đác vài chiếc xe qua lại, người đi bộ đã ít lại càng ít hơn. 

Tống Thiêm ấn tua nhanh, trực tiếp tua qua mười phút rồi dừng lại.

Thích Mạnh xuất hiện.

Cô mặc một chiếc áo len dệt kim phong cách công sở, dưới là quần tây đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dạ màu yến mạch, trông không hề ăn nhập với con đường nhỏ tăm tối này. Cô từ đầu bên kia chậm rãi bước vào video, thỉnh thoảng lại nhìn ngó xung quanh, giống như đang tìm chỗ nào đó. 

Rất nhanh, cô đã đi đến đoạn đèn đường bị hỏng kia, một bóng đen thấp thoáng dưới chân tường đột ngột lao ra, lấy tay bịt miệng cô lại, tay còn lại kìm chặt lấy tay phải của cô rồi kéo về phía bên trong lối rẽ.

Bình thường Tống Thiêm phần lớn giải quyết các vụ tranh chấp dân sự, đây vẫn là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy kiểu hiện trường này, mắt cậu ta đỏ rực, quay phắt đầu lại trợn trừng lên với người đàn ông bị còng tay.

Người đàn ông rụt cổ lại: “Anh xem đoạn sau đi! Xem tiếp đi!”

“Đều đã thế này rồi còn có gì để xem nữa? Đang yên đang lành anh kéo người ta vào ngõ làm gì?” Tống Thiêm xốc tay áo lên, cốc vào đầu anh ta hai cái.

Vẻ mặt Trần Diệu trầm tĩnh, giữ chặt cậu ta lại: “Xem hết.”

Thích Mạnh ngước mắt lên nhìn anh.

Đoạn video vẫn tiếp tục, người đàn ông ỷ vào ưu thế sức mạnh trời sinh, kéo một mạch Thích Mạch vào trong ngõ. Đoạn video như bị hố đen nuốt chửng, ngưng lại hai giây.

Dù biết rõ người bị hại đang yên ổn ngồi đây, nhưng trái tim Tống Thiêm vẫn thắt chặt lại. 

Sau đó vào giây tiếp theo, người đàn ông trong video loạng choạng rồi bị quăng ra ngoài.

Thích Mạnh 1m7, dùng một tay xách phía sau gáy anh ta lên, kéo lê trên mặt đất khoảng ba, bốn mét, sau đó ném anh ta xuống chân cột đèn đường. 

Người đàn ông tựa như vẫn chưa phản ứng lại, một lúc lâu sau mới từ trên mặt đất bò dậy, nhổ nước bọt xuống đất, sau đó giơ tay lên muốn giáng cho cô một cái tát.

Độ phân giải của video không cao, căn bản không thể nhìn rõ vẻ mặt của Thích Mạnh, chỉ thấy cô hơi nghiêng người tránh đi, dễ dàng bắt lấy cổ tay của người đàn ông rồi dùng sức vặn một cái, hoàn toàn không cho anh ta cơ hội phản kích, đánh một đòn vào bên tai của anh ta, nhìn phản ứng của người đàn ông kia thì chấn thương ốc tai chắc chắn không nhẹ, đoán chừng đều đã ù tai choáng váng rồi, Thích Mạnh thừa thắng xông lên, đá một phát vào hạ bộ của anh ta.

Lực đá ấy…

Tống Thiêm không nhịn được kẹp chặt hai chân lại, xuýt xoa một tiếng.

Trong hai phút tiếp theo, đúng như người đàn ông gào khóc tố cáo, hoàn toàn là màn đánh người từ một phía của Thích Mạnh.

Cuối đoạn video là mấy người cảnh sát bọn họ ra ngoài ăn mì nghe thấy tiếng kêu cứu của người đàn ông, vội vàng chạy đến ngăn chặn màn bạo lực này. 

Tống Thiêm ấn nút tạm dừng, nhất thời không nói nên lời. Cái này… Rốt cuộc ai mới được tính là thủ phạm đây?

Thích Mạnh khoanh tay đứng ở một bên, mặt không biểu cảm: “Phòng vệ chính đáng.”

Trần Diệu nghiêm mặt lại, đầu ngón tay gõ vào hình ảnh đang dừng trên màn hình, chính là hình ảnh cô đá vào chỗ đau của người đàn ông: “Tôi chỉ nhìn thấy hành vi bạo lực từ một phía của cô suốt mười ba phút. Chín giờ bốn mươi hai phút, anh ta đã nằm trên mặt đất không còn năng lực tấn công rồi, hành vi sau đó của cô lẽ nào không phải là trút thù hận cá nhân?”

Tống Thiêm ở phía sau lặng lẽ gật đầu, cô gái nhỏ này quá độc ác tàn nhẫn rồi!

Người đàn ông thấy hai cảnh sát đều đứng về phía mình liền giả vờ che mặt bên phải lại, khóc nức nở: “Đồng chí cảnh sát, các anh phải làm chủ cho tôi nha! Tôi vốn cũng không muốn làm gì cả, mà cô ta… cô ta đánh tôi thành thế này!”

Thích Mạnh cười giễu: “Không muốn làm gì, hay là không thể làm gì?”

Cô tiến lên trước nửa bước, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Trần Diệu: “Nếu tôi không biết võ mà bị anh ta kéo vào ngõ, thì bây giờ tôi đã nằm trong phòng khám nghiệm tử thi của cục công an hình sự các anh, chứ không phải đứng ở văn phòng đồn cảnh sát nghe anh nói về cái gọi là hành vi bạo lực từ một phía với tôi rồi đội, trưởng, Trần ạ.”

Dáng người của cô hoàn toàn bị lép vế khi đứng trước mặt đội trưởng Trần, nhưng Tống Thiêm lại cảm thấy khí thế của cô lúc này rất ngang ngược, vẻ mặt kiêu ngạo liếc nhìn đám người ngu xuẩn, một đôi mắt phượng giống như đang ngâm lửa.

Vẻ mặt Trần Diệu không chút dao động, hỏi: “Muộn thế này, một mình chạy đến đây làm gì?”

Đây là muốn lên bài “người bị hại có tội” rồi sao?

Thích Mạnh tức đến bật cười, nhìn chằm chằm vào con ngươi màu nâu nhạt của anh, nói từng chữ: “Tôi con mẹ nó ăn no rửng mỡ.”

  ……

Sau khi ký tên xong, Thích Mạnh cầm túi xách đi ra ngoài, đầu cũng không thèm ngoảnh lại. 

Điện thoại trong túi vẫn đang không ngừng đổ chuông.

Cô hít một hơi thật sâu, bắt máy: “Mẹ ạ.”

Mẹ Thích ở đầu bên kia vội vàng hỏi: “Con thật sự cứ như thế mà lao đến đơn vị của người ta rồi à?”

Thích Mạnh mặt không cảm xúc: “Vâng.”

“Ôi trời, cũng không thèm báo trước, thế này mất lịch sự quá, còn làm phiền người ta làm việc nữa.” Mẹ Thích trách mắng vài câu, rồi thấp giọng hỏi: “Thấy thế nào? Có thành được không?”

“Thành chứ ạ.” Thích Mạnh cười giễu một tiếng, nói từng chữ: “Đợi con chết rồi sẽ thành.”

  ……

Ở bên kia, sau khi người rời đi được hai phút, Tống Thiêm xoa xoa cánh tay như sống sót sau tai nạn: “Ôi mẹ ơi, vừa rồi em còn tưởng là cô ấy muốn dỡ đồn chúng ta luôn rồi!”

Trần Diệu chống một tay trên bàn, rút USB ra, không bình luận gì về việc này, chỉ nói: “Sửa máy sưởi sớm đi, còn có hai chiếc đèn trên đường cái kia nữa, mọi người góp ít tiền rồi tìm người đến cùng sửa.”

“Vâng vâng.” Tống Thiêm bảo sao nghe vậy đi theo sau anh.

Người đàn ông bị còng tay vào ghế kia thở dài một tiếng, lấy lòng nói: “Đồng chí cảnh sát à, tôi bị người phụ nữ đó đánh hơi chấn động não rồi, thả tôi đến bệnh viện xem thử đi, muộn là tôi sợ sẽ thành bệnh ấy.”

Nghe thấy vậy, Trần Diệu đứng lại, quay người sang nhìn anh ta một cái: “Bị bắt khi đang phạm tội chưa đạt trước đồn cảnh sát, đánh anh chấn động não đã là nhẹ rồi.”

Trước khi đi, Trần Diệu dặn dò Tống Thiêm: “Nhốt lại cẩn thận, tạm giam và phạt tiền đều không được thiếu, không thành thật thì đừng nghĩ tới việc ra ngoài.”

Tống Thiêm giơ tay lên chào kiểu nhà binh: “Vâng ạ!”

Trần Diệu gật đầu, lấy áo khoác gió trên giá treo ở cửa rồi bước ra ngoài.

Bầu trời u ám xám xịt, một ngôi sao cũng chẳng thấy, nhìn giống như sắp có tuyết vậy.

Cơn nghiện thuốc lá lại lên, anh dựa vào cột nhà phía sau lấy bao thuốc ra.

Vừa mới châm thuốc, chuông điện thoại đã vang lên.

Anh liếc nhìn tên người gọi, cười bất lực một tiếng rồi bắt máy: “Dì ba ạ.”

Giọng nói ở đầu bên kia vô cùng gấp gáp: “Trần Diệu hả, dì bảo, cô gái dì giới thiệu cho cháu ấy nói tối nay sẽ đến chỗ cháu gặp mặt, cháu mau thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi dẫn người ta đi ăn cơm, đừng để ấn tượng đầu tiên đã không tốt…”

Còn chưa kịp nói hết, Trần Diệu đã ngắt lời bà: “Gặp rồi ạ.”

Đầu bên kia giật mình: “Hả? Nhanh vậy á? Thế cháu thấy thế nào?”

Thế nào ư?

Trần Diệu cười: “Không thích hợp ạ.”

“Mới gặp một lần thôi mà, sao đã không hợp rồi! Dì nói cháu nghe này, cô gái ấy điều kiện tốt lắm đấy, tính tình cũng tốt nữa. Có điều gần đây đang ầm ĩ đòi nghỉ việc với công ty nên có lẽ tâm trạng không tốt lắm, hay là các cháu thử tiếp xúc thêm đi…”

Ầm ĩ đòi nghỉ việc?

Trần Diệu nghĩ, chẳng trách điệu bộ như ăn phải thuốc nổ vậy.

Dì ba vẫn đang ở bên đó khuyên nhủ: “Cháu cũng lớn tuổi rồi, nghề này của cháu vốn đã khó tìm đối tượng kết hôn, gặp được người thích hợp thì phải nhanh tay bắt lấy…”

Trần Diệu lại ngắt lời bà: “Thật sự không thích hợp ạ.”

Đầu bên kia nổi giận: “Vậy cháu nói xem, rốt cuộc không hợp chỗ nào.”

Lần đầu tiên gặp mặt, người còn chưa gặp được đã hại cô đụng phải lưu manh, chỗ nào cũng thấy không thích hợp.

Trần Diệu nhìn về phía cuối con đường nơi cô gái biến mất, chậm rãi nhả một làn khói, nói: “Quá đẹp rồi, không chống đỡ nổi ạ.”

Dì ba lại thở ngắn than dài, điệu bộ như thể anh sẽ phải cô độc đến già. 

Sau khi cúp máy, Trần Diệu dụi đầu thuốc vào tấm biển cấm hút thuốc, đứng một hồi, kéo mũ áo khoác lên chắn gió, đi về hướng ngược lại đầu cũng không ngoảnh về.