Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương

Chương 12: Tiếp Theo Chơi Gì Đây

Kiều Linh Nhi dừng bước, chớp đôi mắt long lanh nhìn Tư Đồ Dật thản nhiên hỏi, “Nam tử tất cả đều bát quái giống như đệ sao?”

Ặc, bát quái là cái gì? Tư Đồ Dật nhăn trán tỏ ý không hiểu.

Vân Lam cũng không biết cái gọi bát quái kia là thứ chi, thật tình mà nói, cô theo hầu Vương phi đã không ít lần nghe được những từ ngữ kì lạ thốt ra từ cái miệng nhỏ nhắn ấy, nhưng hầu như lần nào cô cũng không có dũng khí hỏi thẳng nàng.

“Cái này.

.

.

Bát tẩu, bát quái là cái gì vậy?” Tư Đồ Dật ảo não gãi đầu, ra vẻ vô cùng buồn bực cùng khó hiểu.

Kiều Linh Nhi thở dài một tiếng, “Là nhiều chuyện, đệ đã hiểu chưa?”

Thở dài xong, Kiều Linh Nhi còn ném thêm một câu, “Thực ra bát quái cũng không phải không tốt, nhưng đệ đừng có bát quái với ta, bằng không ta không khách khí.”

Nói hết câu nàng liền xoay người tiêu sái bỏ đi.

Vân Lam nhìn Thập tam gia với ánh mắt đồng cảm, sau đó cũng chạy theo Vương phi.

Tư Đồ Dật hồi lâu mới kịp phản ứng, “Tẩu mới là nhiều chuyện.”

Tiếp đó chỉ còn tiếng anh hét vang, lan tỏa trong ngoài khắp cung nhưng ở đó đã chẳng còn bóng dáng ai.

Vì thế Tư Đồ Dật cũng bỏ đi mang theo ngàn vạn phần bi kịch.

o0o

Cuối cùng cũng đến ngự hoa viên, Kiều Linh Nhi thở dài nhẹ nhõm, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ hài lòng, không, phải nói là mãn ngyện.

Vân Lam nhìn dáng vẻ này của tiểu tổ tông liền nở nụ cười, “Vương phi, người rất thích hoa sao?”

Kiều Linh Nhi gật đầu, đương nhiên là thích, hoa có vẻ diễm lệ lạ kì, nếu có thể lựa chọn, hiển nhiên ai cũng muốn làm một đóa hoa xinh đẹp.

“Nhưng trong vương phủ cũng có rất nhiều loại hoa, vì sao Vương phi không thích?” Trong lòng Vân Lam cảm thấy rất buồn bực.

Hoa viên trong vương phủ rất rộng, nhưng khi Vương phi đi ngang qua hoa viên để đến tiểu đình, nàng chưa bao giờ liếc mắt nhìn hoa cỏ nơi đây lấy một lần.

Hoa trong vương phủ? Kiều Linh Nhi không khỏi nhíu mày, hoa nơi ấy không phải vì nàng mà trồng, nàng đương nhiên không thích.

Tuy hoa trong ngự hoa viên này cũng không phải trồng vì nàng, nhưng thoải mái mà nói thì dù là ai cũng đâu thể yêu cầu hoàng cung làm việc gì! Cho nên, chỉ có thể thuận theo, không thể cưỡng cầu.

“Thời gian này hoa đang nở rộ, tỷ tỷ có thể sai cung nhân hái thêm một ít để ướp trà cũng rất thơm.” Kiều Linh Nhi vừa định xoay người liền nghe được một giọng nói yểu điệu, hơn nữa có vẻ như họ đang đi về phía nàng đang đứng.

Vân Lam hơi sốt ruột, “Vương phi, chúng ta nên trở về, Thư phi nương nương và Vân mỹ nhân đang đến.”

À à, xiêm y tử sắc, tóc cài hoa ngọc ắt chỉ có Vân mỹ nhân.

Nghe nói vị Vân mỹ nhân này vào cung chưa lâu, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn đã chiếm được sủng ái của Hoàng thượng.

Không rõ có phải vị hoàng đế nào cũng có ham mê đến như thế, đã đến tuổi này mà còn sinh được hết hoàng tử này đến hoàng tử khác.

Hậu cung ba nghìn mỹ nhân, chỉ dựa vào bấy nhiêu thôi hẳn là đã không kể xiết.

Kiều Linh Nhi vẫn còn chưa đi bởi trong đầu nàng đang nghĩ đến một vấn đề.

.

.

.

Hoàng đế nhất định là thường xuyên tráng dương bổ thận, bằng không sao có thể chịu đựng a.

Bây giờ đã có Thập tam gia, Thập tứ gia.

.

.

.

từ ba tuổi đến hai mươi lăm tuổi, còn có Thập công chúa, Thập nhất công chúa.

.

.

.

rồi Nhị thập thất công chúa mới hai tuổi.

.

.

.

.

Với tốc độ này nói chi tới Tống Huy Tông gì gì, Đường Huyền Tông cũng không cản nổi mà còn muốn vượt mặt cả Khang Hi.

Ui, làm hoàng đế quả nhiên là tốt, mỗi ngày có thịt cá ăn, đêm có nữ nhân hầu hạ.

“Vương phi? Chủ tử? Chúng ta đi thôi.” Vân Lam sốt ruột nói.

Không biết chủ tử đang suy nghĩ gì mà nhập tâm đến vậy, Thư phi nương nương và Vân mỹ nhân đều tới cả rồi.

Kiều Linh Nhi vốn chẳng muốn trốn tránh, hiện tại nàng đang rất nhàm chán, muốn chơi một chút a.

Thật khiến người ta toát mồ hôi, tiếp theo rốt cuộc nàng muốn chơi gì đây?