Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương

Chương 30: Chỉ E Vương Gia Không Cấp

Phượng Mai thấy lợi thế đang hướng về phía cô, trong lòng âm thầm vui sướng nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ ủy khuất, khi nhìn về phía Kiều Linh Nhi lại thêm phần sợ hãi, nhu nhược, khiến nam nhân muốn ôm cô ả vào lòng mà an ủi, hơn nữa còn là dùng cách khác an ủi.

“Vương gia, thần thiếp thật sự.

.

.

.” Phượng Mai còn chưa nói xong, những giọt nước tựa hạt đậu bắt đầu rơi xuống, sau đó che mặt khóc.

Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái, nàng thầm khen ngợi nữ nhân này, hóa ra đây là kỹ xảo quyến rũ nam nhân a.

Nhưng ả ta cũng không thể hy sinh Kiều Linh Nhi nàng như vậy chứ? Nếu thật sự để cô ta khi dễ như vậy, không phải nàng đã chịu thiệt rồi sao?

Cho nên không đợi Tư Đồ Hách Hách lên tiếng, Kiều Linh Nhi bèn nói ngay, giọng nàng vẫn như trước mềm mại ôn hòa, “Vương gia, dược thần thiếp đưa Mai trắc phi dùng lúc trước Hoàng tổ mẫu cũng đã dùng qua, người cũng cảm thấy không tồi, cho nên thần thiếp mới dám đưa cho Mai trắc phi.

Thần thiếp biết Mai trắc phi thân thể ngàn vàng, nhưng thần thiếp không hiểu được, vì sao Hoàng tổ mẫu có thể dùng, còn Mai trắc phi thì không.”

Giọng nói êm ái của tiểu hài tử này lại khiến Phượng Mai cảm thấy lạnh buốt, nàng đã quên khuấy mất Kiều Linh Nhi này rất khó đối phó.

Hai giọt nước như hạt đậu cứ như vậy mà ngự trên mặt Phượng Mai, trông ra cũng thật khôi hài.

Tư Đồ Hách sững sờ, anh chưa từng nghĩ Kiều Linh Nhi lại nói như vậy.

Thân phận của Thái hậu cỡ nào cao quý.

Vì sao Thái hậu dùng thấy tốt đến khi Mai trắc phi cô dùng liền biến dạng? Sao sức khỏe của cô có thể so sánh với thân thể ngàn vàng của Thái hậu được chứ? Chỉ e cô cũng không có cái can đảm ấy.

Nay cô vu oan dược của Kiều Linh Nhi có vấn đề, khác nào gián tiếp nói rằng Thái hậu lão nhân gia cũng không bằng cô, hay Thái hậu và Kiều Linh Nhi hợp mưu ám hại.

Phượng Mai cô là ai? Thái hậu là ai? Kiều Linh Nhi là người như thế nào? Cần gì phải đối phó cô như vậy chứ.

Mặc kệ nguyên nhân ra sao, lỗi sai tất cả đều do Phượng Mai cô mà ra.

Phượng Mai nghĩ thông suốt, trong lòng chộn rộn toát mồ hôi lạnh một phen, cô cất giọng yếu ớt, “Thần thiếp, thần thiếp cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

.

.

.”

Kiều Linh Nhi nhíu mày, ôi trời, Phượng Mai cô là cái loại quái gì vậy hả? Không biết sao còn gây chuyện thế này? Đừng tưởng rằng như vậy là ta sẽ buông tha cô, mơ tưởng.

“Ái phi, thế này là sao?” Tư Đồ Hách lạnh lùng lên tiếng, anh không kiên nhẫn nhìn Phượng Mai.

Phượng Mai run rẩy đứng lên, nước mắt rơi càng nhiều, vội quỳ sụp xuống, “Vương gia tha tội, là lỗi của thần thiếp.

Thần thiếp sau khi dùng dược của Vương phi còn dùng thêm dược mà thái y đã đưa trước đó.

Vết thương kia quả thực rất đau, vì thế thần thiếp muốn nhanh chóng trị khỏi, cho nên mới.

.

.

.”

Nói xong, giọng cô nhỏ dần vì nghẹn ngào, toàn lực khống chế không cho tiếng nức nở phát ra, khiến Tư Đồ Hách thương tiếc.

Anh thở dài một tiếng, “Đứng lên đi.”

“Tạ Vương gia.”

Dáng vẻ vẫn như trước yếu đuổi, chỉ khi nhìn đến Kiều Linh Nhi, ánh mắt cô ta mới lộ ra vẻ thâm độc.

Kiều Linh Nhi hừ lạnh trong lòng, “Nhường cô trợn mắt đấy, cứ trợn đi để rồi xem ai đau lòng.

Cây trâm ngọc kia rất đẹp, lại hiếm có, nếu là nam nhân của cô tặng cho cô, nay lại tặng cho ta, để xem lúc ấy cô cười hay là khóc.”

“Vương phi trị bệnh cho Mai nhi, nàng muốn bổn vương ban thưởng thế nào?” Tư Đồ Hách nhìn Kiều Linh Nhi thản nhiên nói, đột nhiên ngay lúc này đây anh cảm thấy tiểu cô nương này cũng không phải người thích gây chuyện như vậy.

Kiều Linh Nhi cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Đây là chuyện thần thiếp phải làm, Vương gia không cần quá khách khí.”

Khách khí? Lẽ nào anh và nàng rất quen thuộc sao?

Không lý nào, Tư Đồ Hách nhăn mày, trong lòng anh có chút bất mãn, “Nói.”

Kiều Linh Nhi ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt long lanh, vẻ mặt bình thản, “Thứ thần thiếp muốn, chỉ e Vương gia không thể cho.”