Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương

Chương 40: Lại Một Lần Bị Giăng Bẫy

Trong tẩm điện, bầu không khí lặng như tờ.

Kiều Linh Nhi nhìn người nằm trên giường, rồi khó xử quay đầu nhìn hoàng đế, “Phụ hoàng, một mình Linh Nhi e khó có thể làm được.”

Hoàng đế vừa nghe những lời này thì có chút khẩn trương, “Thái y bên ngoài, tùy con phân phó.”

Kiều Linh Nhi tạ ơn rồi lập tức nhìn đến Hồ Chiếu.

Hồ Chiều thầm thở dài trong lòng, tiểu nữ oa này nhất định không dễ dàng buông tha anh!

“Hoàng tổ mẫu, người và phụ hoàng trước hãy ra ngoài nghỉ ngơi, có thể sẽ hơi lâu một chút.” Kiều Linh Nhi nhìn về phía Hoàng thái hậu nói.

Sau khi Thái hậu và Hoàng thượng ra ngoài rồi, Tư Đồ Hiên cũng theo sau.

Hồ Chiếu cũng chẳng còn cách nào khác, tiểu nữ oa này có thù tất báo sao?

Nụ cười gượng gạo đọng trên khuôn mặt anh tuấn của Hồ Chiếu, anh ngước nhìn đôi mắt đen láy đang chớp nhìn kia.

“Vương phi có việc gì xin cứ căn dặn hạ quan.” Hồ Chiếu cười nhạt.

Kiều Linh Nhi quan sát anh ta một hồi mới lên tiếng, giọng nói dịu dàng nhưng nhiễm vài phần lãnh ý, “Hồ thái y cũng biết Vân mỹ nhân trúng loại độc nào phải không?”

“Hạ quan ngu dốt, nhìn không ra loại độc mà Vân mỹ nhân trúng phải.”

Loại độc này do phấn hoa không độc kết hợp thêm nọc độc của ong mật mà ra, anh thật sự không có cách nào chế ra giải dược.

Lần trước ở Trường Thọ cung, lọ thuộc bột mà tiểu nữ oa này đưa cho Mai trắc phi lại có thể khiến vết thương phát ra mùi kì lạ.

Nếu như Linh Nhi nàng không biết rõ loại thuốc mà Mai trắc phi dùng trước đây, để thêm vào bột thành phần dược liệu tương khắc, ắt không thể làm ra loại chuyện này.

Hết thảy những điều này đã chỉ rõ tiểu nữ oa này rất tinh thông dược lý!

Kiều Linh Nhi khẽ nhướng mày, “Ngài không biết, làm sao ta biết được chứ? Ngài đường đường là thái y thống lĩnh y viện, loại độc mà ngài không biết, thiên hạ này kẻ nào dám biết?”

Hừ, cái tội nhiều lời của ngài, hôm nay không bồi thường tinh thần cho ta, ta sẽ không xem bệnh cho Vân mỹ nhân.

Dù hoàng thượng có trách tội xuống cũng chỉ một mình ngài gánh chịu!

Hồ Chiếu dở khóc dở cười, “Vương phi bớt giận.

Ngày trước ở Trường Thọ cung hạ quan đã được mở mang, dược Vương phi điều chế rất hữu dụng, cho nên khi Hoàng thượng hỏi đến có ai thông hiểu dược lý hạ quan mới buột miệng nhắc đến Vương phi.

Chuyện này.

.

.

.

hạ quan cũng là bất đắc dĩ.”

Kiều Linh Như vẻ như đã hiểu, gật gật đầu, “Cũng phải, nhưng nếu cứu được Vân mỹ nhân, tiếng tăm của Hồ thái y ngài chắc chắn sẽ danh chấn thiên hạ.

Chẳng những có thể làm quan lĩnh thưởng, còn có thể chẩn bệnh cho bách tính kiếm thêm chút đỉnh.”

Hồ Chiếu có chút sững sờ, tựa hồ nghe không hiểu ý tứ của Kiều Linh Nhi.

Sau đó dường như đã hiểu ra, Hồ Chiếu nhã nhặn trả lời, “Xin Vương phi hãy yên tâm, lần này là hạ quan ngu muội, dù có được khen thưởng, hạ quan cũng không dám lĩnh công.”

Kiều Linh Nhi nhíu mày, ta không có nói ngài được khen thưởng nha, dẫu có được khen thưởng cũng là một mình ta, chẳng qua ta muốn vật khác của ngài.

“Hồ thái y, xin hãy yên tâm, ta cũng không biết cách giải độc này.” Kiều Linh Nhi vẻ mặt vô tội ngồi xuống một bên.

Hồ Chiếu ngây người, anh thực không hiểu tiểu nữ oa này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Nếu tiểu nữ oa này thật sự không ra tay, mọi hậu quả đều ập lên đầu mọi người trong thái y viện, hơn nữa, trọng yếu là anh phải bỏ ra một số ngân lượng nhất định.

“Ta nghe nói Hồ thái y từng tìm được linh chi ngàn năm?” Kiều Linh Nhi đưa mắt nhìn Hồ Chiếu, nhẹ nhàng hỏi.

Hồ Chiếu trong lòng khẽ run, không phải là cần dùng linh chi ngàn năm đấy chứ?