Dịch giả: Hoàng Oanh Hay HátBa người dẫn đường được tìm tới, nhưng đội ngũ bên kia chỉ có ba người, hai nam một nữ nên đương nhiên không cần nhiều như vậy. Người trung niên cầm đầu liền mượn ông chủ quán rượu một phòng nhỏ, lần lượt trò chuyện với ba người.
Ông lão đen gầy tiến vào một lúc, sau khi ra ngoài ngồi chồm hổm một bên hút thuốc, không nói về cũng không đi chuẩn bị gì, giống như đang đợi kết quả.
Đại hán là người tiếp theo đi vào, một lát sau cũng đi ra, cũng cũng ngồi một bên, đồng thời mua của ông chủ quán rượu một bình, ngồi uống như chờ đợi.
Người cuối cùng là thanh niên Lục Trần.
Phòng không lớn nhưng quả thật rất yên tĩnh, sau khi đóng cửa là không nghe được tiếng động bên ngoài. Hai nam một nữ của đội ngũ kia đều ngồi trong phòng, người dẫn đầu là một đàn ông trung niên khoảng bốn muơi tuổi. Hai người ngồi bên cạnh, nam tuổi tác chừng hai mươi, rất là anh tuấn, đôi mắt nhìn Lục Trần luôn mang theo ngạo khí, cao cao tại thượng nhìn xuống. Người cuối cùng là một thiếu nữ ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, da thịt trắng noãn, chân mày to, mũi ngọc, dung mạo hết sức xinh đẹp. Nàng nhìn Lục Trần, giống như có chút kinh ngạc, không hiểu sao một người trẻ tuổi như vậy lại làm người dẫn đường ở một địa phương nguy hiểm như thế này.
Thấy Lục Trần đi vào, người đàn ông trung niên kia nhìn hắn cười một cái, nói:
"Lục huynh đệ đúng không, mời ngồi."
Lục Trần cười gật đầu một cái, ngồi xuống chiếc ghế trống trong phòng, người đàn ông trung niên kia cũng không lãng phí thời gian, thẳng thắn hỏi:
"Chúng tôi muốn tới vùng đất Mê Loạn tìm một loại linh tài tên là 'Tịch Vụ hoa', Lục huynh đệ đã từng nghe nói tới chưa? Có thể dẫn chúng tôi tìm tới loại hoa này được không?"
Mắt Lục Trần hơi đảo xuống, dường như trầm ngâm suy tư, sau đó lại đảo mắt nhìn ba người này một lượt, cuối cùng nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên kia, mỉm cười nói:
"Hai trăm linh thạch."
"Cái gì?"
Người đàn ông trung niên kia mặc dù rất có hàm dưỡng, nhưng nghe đến con số này cũng biến sắc, khá là kinh ngạc, mà hai người trẻ tuổi sau lưng hắn đã tức giận, nam tử trẻ tuổi kia bật dậy, chỉ Lục Trần cả giận nói:
"Tên kia, có phải mày muốn bịp chúng tao lấy một khoản tiền không? Hai người vừa nãy cũng chỉ đòi chúng ta năm mươi viên linh thạch thôi!"
"Tiểu Hà."
Người đàn ông trung niên quát bảo một tiếng, vẫn giữ được bình tĩnh nhưng sắc mặt cũng khói coi, lạnh lùng nhìn Lục Trần nói:
"Câu vừa rồi của Hà sư điệt nói cũng là sự thật, vị huynh đệ này, cậu mở miệng là đòi một giá cao ngất ngưởng, có phải định mang chúng ta ra làm trò đùa không?"
Nói xong câu cuối, chân mày hắn nhíu lại, sắc mặt trầm xuống mang theo một loại khí thế không giận mà uy.
Lục Trần lại cũng không vì mấy người trước mắt tức giận mà sợ hãi, trên mặt vẫn ung dung, không chút vội vã, hắn hơi nghiêng người về phía trước, nhích tới gần người đàn ông trung niên, sau đó nhẹ giọng nói:
"Ông muốn một đường vân hay là hai đường vân?"
Hai chân mày của người đàn ông trung niên kia khẽ giật, sắc mặt chợt biến, giống như chỉ trong tích tắc đã nhìn cậu thanh niên trước mặt với một cặp mắt khác, ánh mắt cũng sáng lên, nói:
"Hả? Cậu biết Tịch Vụ hoa hai đường vân à?"
Lục Trần cười một tiếng, không trả lời mà chỉ gật đầu một cái.
Trên đời này có vô số linh tài bảo vật, công hiệu phẩm cấp khác nhau, sử dụng với nguyên tắc khác nhau. Trong tu chân giới, mọi người thường phân chia phẩm cấp của linh tài bằng việc xác định xem linh tài đó có thể ngưng tụ ra bao nhiêu Linh vân. Giá trị thấp cao cũng căn cứ vào đó cả. Linh tài một Linh vân là loại có một đường vân, theo đó mà tăng tiến. Linh vân càng nhiều, giá trị và phẩm cấp càng cao. Linh tài hai đường vân có giá trị gấp nhiều lần linh tài một đường vân, thậm chí là gấp mấy chục lần.
Trông khắp Trung thổ Thần châu mênh mông, tất cả linh tài đều được phân chia theo một nguyên tắc như trên. Vùng đất Mê Loạn là một nơi thần kỳ, nơi này ngũ hành điên đảo, hỗn loạn nhưng cũng vì nguyên nhân này mà số lượng thiên tài địa bảo nhiều hơn bên ngoài vô số kể. Có một số ít linh tài quỷ dị biến hóa, Linh vân nhiều hơn bên ngoài.
Dĩ nhiên, chuyện này là cực kỳ hiếm thấy, không nói trăm năm khó gặp, đối với người bình thường mà nói, đây là chuyện chỉ có thể gặp không thể cầu. Nhiều năm qua, tu chân giới đã sớm phát hiện ở vùng đất Mê Loạn có nhiều linh tài biến dị, phẩm cấp cao hơn bên ngoài mà linh lực cũng mạnh hơn, có tác dụng tăng tiến công lực bản thân nhiều hơn. Thậm chí, một số linh tài còn ẩn tàng một số công hiệu kỳ lạ, mang lại nhiều lợi ích trong con đường tu luyện tiên đạo, trong lúc luyện chế linh dược, sử dụng linh dược còn phát hiện ra một vài điều bất ngờ.
Linh tài biến dị là thứ rất được coi trọng trong Tu Chân giới, giá trị rất cao. Ở vùng đất Mê Loạn cũng có một số ít linh tài phát sinh dị biến, danh môn đại phái, tán tu cô độc rồi thì ma giáo cũng tới nơi này tìm kiếm rất nhiều. Mấy ngàn năm qua đi, họ thống kê là nơi này tổng cộng có mười mấy loại linh tài biến dị, số còn lại chưa được ai khám phá ra.
Tịch Vụ hoa là một loại linh tài biến dị mà không nhiều người biết đến.
※※※
"Đúng, tôi biết."
Lục Trần đáp một câu, cách nói của hắn giống như đang đề cập tới một món đồ bình thường.
Ba người ngồi đối diện nhìn nhau một cái, sắc mặt hiện lên những suy nghĩ khác nhau. Thiếu nữ xinh đẹp có vẻ hưng phấn ngạc nhiên, thanh niên tên tiểu Hà thì nhíu chặt hai hàng lông mày, ánh mắt nhìn Lục Trần mang theo mấy phần cảnh giác, dường như không quá tin tưởng. Vị trung niên nam tử cầm đầu ngưng thần suy tư một lúc rồi nhìn Lục Trần nói:
"Lục huynh đệ kiến thức rộng, khiến người khác bội phục. Nói thật với cậu, ba người chúng tôi lần này tới đây nếu có thể tìm được Tịch Vụ hoa biến dị có hai đường vân là tốt nhất, nhưng thứ này chỉ có thể gặp không thể cầu. Chúng tôi trước mời cậu dẫn chúng tôi tới nơi Tịch Vụ hoa sinh trưởng trong vùng đất Mê Loạn, sau đó sẽ đi tìm thử loại biến dị, coi như thử vận may một chút. Lục huynh đệ mặc dù kiến thức uyên bác, nhưng nếu chỉ dựa vào điều này mà nói giá cao hơn bốn lần so với hai người kia, đúng là khiến cho chúng tôi không chấp nhận nổi..."
"Nếu như tôi bảo đảm sẽ mang các người tới nơi có Tịch Vụ hoa hai đường vân thì sao?"
Lục Trần nói.
"Có thật không?"
Người thốt lên lần này là thiếu nữ xinh xắn, trông nàng là biết nàng vui mừng ra mặt, hận không thể lập tức đi tìm ngay.
Lục Trần nhìn nàng khẽ mỉm cười, sau đó nhìn người đàn ông trung niên kia nói:
"Linh tài biến dị ở vùng này, giá tiền ít nhất cao hơn so với linh tài biến dị cùng phẩm cấp ở nơi khác. Nói cách khác, giá Tịch Vụ hoa hai đường vân ở nơi này có thể sánh với linh tài ba đường vân, mà độ quý lại cao hơn. Như vậy mà tính, giá hai trăm linh thạch cũng không tính là cao đâu nhỉ?"
Người đàn ông trung niên trầm ngâm không nói, tiểu Hà hừ một tiếng, nói:
"Cách tính giá thì đúng rồi, nhưng ngươi dựa vào đâu để có thể chứng minh mình có thể dẫn chúng ta tới chỗ Tịch Vụ hoa hai đường vân?"
Lục Trần nhún vai một cái, không tranh cãi với tiểu Hà, chỉ nhìn người đàn ông trung niên đưa ra hai ngón tay, nói:
"Hai trăm linh thạch."
"Đúng rồi"
Sau đó hắn giống như nhớ ra điều gì đó, bổ sung thêm một câu:
"Tôi chỉ phụ trách mang các người tới chỗ có hoa, về phần hái, cất giữ như thế nào, hoặc gặp những chuyện như đối phó với yêu thú độc vật, tu sĩ khác xuất thủ cướp đoạt, tôi mặc kệ."