Dịch giả: Hoàng Oanh Hay HátNước sông chảy xiết trong nháy mắt bao phủ hai người bọn họ, một cảm giác lạnh lẽo thấu xương tràn tới, giống như bị đao đâm vào trong thịt. Dịch Hân liều mạng giãy dụa, nhưng chẳng mấy tác dụng lại bị nước cuốn trôi về phía trước, thân hình trong nước chao đảo như một chiếc lá khô, không ngừng đập vào những tảng đá ngầm dưới sông và không thể thở được.
Nàng càng lúc càng hốt hoảng, chỉ cảm thấy trước mắt là bóng đêm vô tận, đen đặc, trước mặt là dòng nước chảy xiết vô cùng, chỉ lệch đi một cái là giống như rơi xuống vực sâu không đáy. Nàng không nhịn được lớn tiếng kêu sợ hãi, nhưng mà chưa kịp kêu, miệng mới mở ra thì nước sông lạnh như băng đã tràn vào, đẩy toàn bộ tiếng nói của nàng trở về.
Nàng sặc nước, uống một hớp lớn, rồi lại ho sằng sặc, nàng cảm thấy không còn chịu đựng nổi nữa.
Nhưng mà đúng lúc đó, một cánh tay từ phía sau ôm lấy cơ thể nàng.
Dịch Hân iống như người chết đuối vớ được cọc, liều mạng bấu víu, vừa ho vừa tóm chặt lấy cánh tay kia.
"Đừng động đậy." Một thanh âm nhỏ vang lên ở bên tai nàng, một người khác đã tới gần, ôm nàng vào ngực, để cho đầu nàng cao hơn mặt nước, giúp nàng thở.
Dịch Hân tham lam hít lấy không khí, cảm giác dần tỉnh táo lại. Nàng không tiện cử động, cứ rúc vào ngực tên đàn ông xa lạ kia, trong đêm khuya thê lương, hai người cứ để mặc dòng nước đẩy đi.
Lúc này, nàng tựa như nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn lại nơi vừa nhảy xuống, chỉ thấy nơi đó là một bóng đen vô tận, thấp thoáng nhìn thấy thế níu, đám bóng đen hung ác ở trên bờ sông không làm gì được cứ nhảy lên choi choi hung bạo.
※※※
Nước chảy rất xiết, nhưng công phu bơi lội của Lục Trần tương đối khá, cho dù mang theo Dịch Hân cũng di chuyển rất tốt trong dòng sông.
Lúc này, dòng nước chảy xiết đã đẩy hai người họ rời xa sườn dốc kia, lao tít vào trong bóng đêm vô tận, càng lúc càng xa.
Cũng không biết trải qua bao lâu, dòng nước trở nên hài hòa hơn, tiếng kêu của đám Hắc Sài cẩu đã không còn vọng lại, chỉ có bầu trời vẫn tối om như cũ.
Dịch Hân cảm thấy Lục Trần bắt đầu đẩy mình bơi sang bên bờ sông, thần kinh của nàng vẫn chưa hoàn hồn, vừa mới từ quỷ môn quan trở về, nàng cảm thấy vừa mệt vừa loạn, đầu cứ căng lên như day đàn. Chỉ cần bóng đêm còn tồn tại, nàng vẫn ở trong vùng đất Mê Loạn này thì nàng vẫn sợ hãi từ trong đáy lòng, không dám ngủ gật.
Một lát sau, Lục Trần kéo theo Dịch Hân bơi vào bờ sông, bắt đầu lên bờ.
"Tách tách tách!"
Đây là tiếng rơi của nước trên người bọn họ vang lên khi chạm vào những tảng đá cạnh bờ sông. Lục Trần thì không thấy bất tiện gì, nhưng sau khi Dịch Hân lên bờ, bị gió lạnh thổi tới, thân hình run lên một cái, cảm thấy hơi lạnh như lùa vào trong xương cốt, có dấu hiệu tiếp tục rùng mình.
Lục Trần nhìn nàng, đi tới bên cạnh Dịch Hân, nói:
"Còn chịu đựng được không?"
Dịch Hân cười gượng rồi một chút, nói:
"Vẫn được."
Nói xong câu này, nàng chợt phát hiện bởi vì quần áo trên người ướt đẫm, dính sát vào cơ thể, khiến cho đường cong hiện rõ, vô cùng mê người.
Dịch Hân chỉ cảm thấy mặt mũi nóng bừng, theo bản năng "a" một tiếng, đưa tay định ôm lấy cơ thể. Ai ngờ động tác này đã khiến cho một cơn đau kịch liệt ở tay trái kéo tới, Dịch Hân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lảo đảo một cái suýt nữa ngã nhào trên đất, trong miệng đau đớn hừ một tiếng.
Lục Trần đỡ nàng dậy, có chút kinh ngạc, hỏi:
"Sao vậy?"
Dịch Hân đau đến miệng cũng run rẩy nói:
"Tay, tay trái đã..."
Lục Trần đưa mắt nhìn sang, lại cầm cánh tay của nàng xem xét một lúc, rồi nhíu mày, nói:
"Gãy rồi."
Dịch Hân cắn môi một cái, nhẹ nhàng thở hổn hển, trong đầu mường tượng lại lần chạy trốn vừa qua, nhưng không nhớ nổi mình gãy tay từ lúc nào. Có lẽ do tâm tình quá khẩn trương, hoặc do bị đụng trúng quá nhiều thứ trên đường chạy trốn, cho nên nàng không phát hiện ra mình đã gãy tay.
Lục Trần nhìn xung quanh một chút, trầm ngâm nói:
"Cô cứ ngồi nghỉ ngơi một chút đi."
Dịch Hân dùng tay phải đỡ cánh tay trái, ngồi xuống một tảng đá bên cạnh bờ sông, mà Lục Trần đi tới một nơi khác có cây cối mọc um tùm, chặt một nhánh cây dài khoảng hai gang tay trở về.
Tên tay hắn lúc này cầm một đoản kiếm màu đen, rất là sắc bén, Dịch Hân thấy tay của Lục Trần thoăn thoắt tuốt cành lá, tạo thành một cái côn gỗ dài, chỉ chỉ vào nàng.
"Trên người còn thuốc trị thương không?"
Lục Trần nhìn Dịch Hân hỏi.
Dịch Hân lắc đầu, thấp giọng nói:
"Chỉ có ít thuốc cầm máu, không có thuốc nối xương."
Lục Trần gật đầu, không nói thêm gì, đồng thời đưa tay xé mấy mảnh vải trên người, sau đó nắn thẳng cánh tay gãy của Dịch Hân, chỉnh khớp xương cho đúng vị trí rồi cột vào thanh gỗ mới gọt.
"Cứ tạm thời như vậy đã, chờ trời sáng, chúng ta sẽ tìm xem xung quanh có chút thảo dược nào phù hợp không."
Lục Trần lạnh nhạt nói.
Trong quá trình hai người nói chuyện đương nhiên không thể tránh việc tác động vào cánh tay gãy, Dịch Hân cảm thấy đau nhưng nàng cũng biết Lục Trần làm thế này là tốt cho mình, nên cố nén đau. Thế nhưng, miệng nén không kêu nhưng mắt lại long lanh, sắc mặt tái nhợt.
Thật vất vả đợi Lục Trần làm xong, Dịch Hân thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhút nhát nói:
"Đa tạ Lục đại ca."
Lục Trần nhìn nàng nói:
"Ban đêm ở vùng đất Mê Loạn hết sức nguy hiểm, không thể tùy tiện đốt lửa, nếu đám yêu thú lợi hại sẽ mò tới. Chúng ta chỉ còn cách ngồi thế này đợi trời sáng, cô có chịu đựng được nữa không?"
Dịch Hân cắn răng, mặc dù cảm thấy cánh tay đau nhức, hơi lạnh không ngừng xâm nhập vào trong cơ thể nhưng vẫn gật đầu nói:
"Được ạ."
Lục Trần "ừ" một tiếng, đi tới một chỗ cách Dịch Hân vài thước nằm xuống đất, nói:
"Vậy thì nghỉ ngơi đi, chờ trời sáng rồi tính tiếp."
Dịch Hân ngồi ngẩn một hồi, mặc dù cực kỳ mệt mỏi, nhưng chẳng biết tại sao, nàng lại không buồn ngủ. Nhìn bóng đen thâm thúy, lại nhìn con sông cách đó không xa, không hiểu sao nàng cảm thấy mình rất muốn khóc.
Đúng vào lúc này, giọng nói của Lục Trần lại đột nhiên vang lên, nói:
"À, hai đồng bạn của cô đâu, bọn họ thế nào rồi?"