Thiên Châu Biến

Chương 11-4: Phi Đà thành, Phỉ Lệ đế quốc(4)

Chu Duy Thanh buồn bực nhất chính là việc bị Thượng Quan Băng Nhi cấm sát sinh, suốt dọc đường đi toàn ăn chay, hắn đã ngửi thấy quanh người phảng phất mùi khoai lang nướng.

"Doanh trưởng, không phải khi nãy ngươi nói, còn có vài chục dặm nữa là chúng ta đến Phi Đà thành sao? Sao không chờ vào thành rồi ăn một bữa cho sảng khoái?" Chu Duy Thanh gặm khoai lang, bất mãn nói.

Thượng Quan Băng Nhi liếc xéo hắn, "Vào thành ăn không tốn tiền sao? Ăn ít một bữa tiết kiệm một bữa."

Chu Duy Thanh đảo cặp mắt trắng dã, "Coi như ta chưa nói vậy. Ta sau này nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, nếu không khẳng định bị ngươi làm cho chết đói."

"Hừ." Thượng Quan Băng Nhi cũng không tiếp lời, hoàn toàn không để cho hắn cơ hội phát huy.

Mười mấy ngày nay đối với Chu Duy Thanh mà nói cũng không phải không có thu hoạch gì, không ngừng sử dụng phong hệ thiên lực, làm hắn đối với vận chuyển thiên lực quen thuộc hơn rất nhiều, mặc dù bây giờ còn chưa thể nhuần nhuyễn giống như Thượng Quan Băng Nhi, nhưng cũng không cần toàn lực thôi động nữa.

Bất Tử thần công ưu thế dần dần được phát huy ra, lượng Thiên lực trong cơ thể Chu Duy Thanh rõ ràng có tăng trưởng, nếu như nói lúc bắt đầu chỉ to bằng quả trứng bồ câu, thì bây giờ, đã sắp đạt đến kích thước của trứng gà. Ngày qua ngày bôn ba không ngừng, đã thúc đẩy tứ đại tử huyệt đã mở ra của hắn không ngừng toàn lực vận chuyển, hiệu quả đề thăng Thiên lực rất khả quan. Nhưng muốn đánh sâu vào tử huyệt cuối cùng của tầng thứ nhất Bất Tử thần công tử - huyệt Dũng Tuyền, còn cần phải không ngừng tích lũy một thời gian nữa mới được.

Huyệt Dũng Tuyền là huyệt vị cuối cùng tầng thứ nhất, độ khó tu luyện rõ ràng so với bốn tử huyệt trước lớn hơn rất nhiều, lộ tuyến vận hành tương đối phức tạp, Chu Duy Thanh đã từng thử qua một lần, kết quả là hiện tại Thiên lực của hắn căn bản không thể duy trì đến khi chạm vào được huyệt Dũng Tuyền, rất rõ ràng, hắn còn cần tích súc không ngừng mới được.

Sau nửa canh giờ, một tòa thành thị khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi.

Tường thành rộng lớn nhìn không ra biên giới, cao độ chừng hơn bốn mươi thước, người đứng bên tường thành trông nhỏ bé như những con kiến. Trên đầu tường lá cờ có hình thập tự thánh kiếm, biểu tượng của Phỉ Lệ đế quốc, đang đón gió phấp phới, hoa văn vàng thêu trên nền đen, thể hiện ra phong thái của một đế quốc cường đại.

Ba cái cầu treo bắc ngang bờ sông hộ thành rộng chừng năm mươi thước, nối liền ba cửa thành hình vòm khổng lồ xếp thành một hàng, Ba chữ to lớn Phi Đà Thành bằng đá chiễm chệ trên cửa thành, phong cách cổ xưa mạnh mẽ. Khách thương lui tới nối liền không dứt, tuy rằng còn chưa vào thành, nhưng đã khiến Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi cảm nhận được sự phồn hoa của đại thành thị này.

Thượng Quan Băng Nhi hiển nhiên không phải lần đầu tiên tới nơi này, liền quen thuộc dẫn Chu Duy Thanh theo cây cầu treo trung tâm tiêu sái vào thành.

Bên trong thành Phi Đà một hàng dài nhộn nhịp ngựa xe tới lui như nước , Chu Duy Thanh ngơ ngác không ngừng quan sát khắp nơi, cảm giác một đôi mắt hình như không đủ, đây là khí thế của đại đế quốc a! Thiên Cung thành tuy rằng cũng rất phồn hoa, nhưng đem so sánh với nơi đây rõ ràngkém hơn rất nhiều.

"Doanh trưởng, chúng ta bây giờ đang đi đâu đây?" Chu Duy Thanh cúi đầu nhìn một thân quân trang Thiên Cung đế quốc không thể nói là sạch sẽ của mình, vẻ mặt đau khổ hỏi.

Thượng Quan Băng Nhi nói: "Đi Thác ấn cung trước."

Chu Duy Thanh ánh mắt sáng lên, "Ý châu thác ấn sao?"

Thượng Quan Băng Nhi lắc đầu, cũng không cùng hắn nhiều lời, cước bộ có phần nhanh hơn hướng bên trong thành mà đi tới. Tuy rằng lúc này nàng cũng không giống như lúc trước trong rừng chạy như ma đuổi, nhưng vẫn là rất nhanh, làm cho Chu Duy Thanh căn bản không có thời gian nhìn ngắm cửa hàng san sát hai bên đường. Chỉ có thể theo sát bên người nàng.

Phi Đà thành thật sự rộng lớn, hai người đi liên tục gần nửa canh giờ, Thượng Quan Băng Nhi mới chậm dần cước bộ, Chu Duy Thanh nương theo ánh mắt của nàng nhìn về phía trước. Thấy cách đó không xa có một tòa kiến trúc không thua kém gì cung điện. Tuy rằng đối với Phi Đà thành không quá quen thuộc, hắn cũng nhận ra chỗ này hẳn là khu trung tâm sầm uất của Phi Đà thành. Cung điện trước mắt cao chừng hơn mười thước, một loạt mười hai cây trụ lớn trắng toát chống đỡ chóp mái, ở ngay giữa, một cái kim sắc thập tự thánh kiếm khổng lồ cực kỳ bắt mắt. Chỉ dùng mắt ước lượng, trong lúc nhất thời rất khó phán đoán được kiến trúc này chiếm diện tích to lớn bao nhiêu.

Phía sau mười hai đại trụ, là một cánh cửa lớn, phía trước hai bên là tám gã chiến sĩ toàn thân ngân giáp, vũ khí của họ là trọng kiếm dài đến một thước năm, lưỡi dày gần một xích (= 0,3m), để chống trên mặt đất, hai tay nắm lấy chuôi kiếm, ánh mắt băng lãnh ngạo nghễ quét qua những người đi đường. Xung quanh tòa cung điện này trong phương viên năm mươi thước, căn bản không có thường dân nào dám đến gần, hiển nhiêu nơi này có địa vị đặc thù.

Thượng Quan Băng Nhi sau khi dừng bước, liền mang theo Chu Duy Thanh đi hướng về phía cung điện đó, hiển nhiên, nơi này chính là Thác ấn cung trong lời nói của nàng.

"Đứng lại." Hai gã ngân giáp chiến sĩ đứng ngoài cùng khẽ quát một tiếng, hai thanh trọng kiếm hung hãn giơ lên, chặn lối đi của Thượng Quan Băng Nhi và Chu Duy Thanh. Khi đôi mắt lạnh lùng chiếu trên người bọn họ, Chu Duy Thanh rõ ràng cảm giác được một tia sát khí lành lạnh.

Đây rõ ràng là trọng trang bộ binh (bộ binh mặc giáp nặng) tinh nhuệ đã kinh qua chiến trường trong tay từng nhuốm máu, loại bộ binh này tại Thiên Cung đế quốc không hề có, bởi vì muốn tạo ra một chi quân đội như vậy, tốn hao thật sự là quá đắt đỏ. Thế mà Phỉ Lệ đế quốc lại sử dụng để cấp cho Thác Ấn cung trông cửa.

Thượng Quan Băng Nhi dừng bước, tay phải chìa ra, ánh sáng lưu chuyển, hai khỏa Phỉ Thúy Long Thạch Thể châu tinh thuần màu lục nhạt lóng lánh xuất hiện tại đôi cổ tay trắng ngần mềm mại của nàng.

Khanh khanh, hai thanh trọng kiếm một lần nữa chống xuống đất, ngân giáp chiến sĩ cung kính nói: "Hoan nghênh ngài, trung vị Thiên Sư, mời vào."

Thượng Quan Băng Nhi gật đầu, quay về phía Chu Duy Thanh hất hàm: "Đưa ra Thể châu bên tay phải của ngươi."

"Được." Chu Duy Thanh ánh mắt tham lam nhìn ngân giáp trên người mấy ngân giáp chiến sĩ, một bên thôi động Thiên lực giơ tay phải ra, một bên âm thầm suy nghĩ, bộ áo giáp này phòng ngự nhất định không tồi, mặc nó vào, sợ rằng ngoài một cự ly nhất định, thì trường cung cũng bắn không thủng, thực sự là thứ tốt!

Một khỏa Băng chủng Phỉ thúy thể châu thuần chất trên cổ tay phải Chu Duy Thanh chìa ra cho ngân giáp chiến sĩ xem, Băng chủng Thể châu thuần chất trong suốt phảng phất như có một tầng băng vụ yếu ớt từ đó lan tràn ra.

"Hạ vị Thiên Sư, mời vào." Vừa buông trọng kiếm, mắt thấy Chu Duy Thanh cổ tay phải cũng có thuần túy thể châu đại biểu cho Thiên châu sư, hai gã ngân giáp chiến sĩ song song lui về phía sau một bước, nhường đường cho họ.