Thiên Châu Biến

Chương 16-2: Tân binh đại tái (2)

Thượng Quan Băng Nhi và Tiêu Sắt hiển nhiên liếc mắt một cái đã nhận ra Chu Duy Thanh, Tiêu Sắt nhất thời nở nụ cười: "U, đây không phải là doanh trưởng thân binh Chu Tiểu Béo sao? Sao thế này? Sao lại..."

Không đợi Tiêu Sắt nói hết lời, sắc mặt của cả đám trung đội trưởng thay đổi, bởi ngay khi Chu Duy Thanh bắt đầu chạy trốn, phía sau hắn, ít ra cũng ba, bốn mươi mũi tên bắn chụm tới.

Chỉ thấy Chu Duy Thanh giống như có mắt sau lưng, vừa chạy đi bảy, tám thước mạnh mẽ búng vể phía trước một cái, thân thể vừa chạm đất lập tức lách ra một bên, động tác nhanh chóng, nhịp nhàng giống như trải qua trăm ngàn lần huấn luyện vậy. Ba, bốn mươi mũi tên kia vốn nhắm vào khu vực của hắn, hắn chạy đi đã làm trượt đi phần lớn, hơn nữa đoạn sau còn nhảy về phía và lăn qua bên, chỉ nghe thấy âm thanh "phốc phốc" khi vũ tiễn rơi xuống đất ngay sau lưng hắn phát ra, nhưng không một cây bắn trúng.

Tiêu Sắt giật mình nói: "Hắn làm chuyện gì để người người oán trách vậy? Làm sao tại bị đối phương tề (cùng) bắn?"

Tề bắn Chu Duy Thanh của nhất doanh, nhị doanh đều là cung tiễn thú ưu tú nhất, lần này bọn họ tập trung mục tiêu làm cho còn thừa hơn 70 tân binh của tam doanh, tứ doanh có cơ hội thở dốc, một lượt này qua đi, lần đầu tiên tổn thất của tam doanh, tứ doanh nhỏ hơn đối phương.

Chu Duy Thanh lăn ra ngoài chừng ba, bốn thước, thân thể đã bật dậy, chỉ thấy mũi chân chạm đất, đột nhiên nhảy lên không hơn một thước, Tử Thần Cung "sưu" một tiếng, lại thả ra một mũi tên.

Bởi động tác né tránh nhanh chóng của hắn đã hấp dẫn tất cả quan quân đang xem chiến, lúc này mọi người cũng muốn nhìn sự chính xác của hắn thế nào. Phải biết rằng, động tác nhảy bắn này rất khó, thời gian cho hắn lại rất ngắn. Sở dĩ hắn phải nhảy lên là vì phía trước đều là binh sĩ bên mình.

"Sưu" một tiếng, cơ hồ cùng lúc Tử Thần Cung động, phía đối diện cũng lại ngã xuống một người. Một đám trung đội trưởng nhìn nhau, bọn họ đều là lão cung thủ kinh nghiệm phong phú, tự hỏi đổi lại là mình cũng chưa chắc có thể làm tốt hơn Chu Duy Thanh.

Trung đội trưởng phụ trách chỉ huy nhất doanh, nhị doanh bên kia cũng đều là người có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, nhìn thấy Chu Duy Thanh khó đối phó, lập tức dời mục tiêu, lại tề bắn về đám bộ đội khác. Ý tưởng của bọn họ rất đơn giản, các ngươi không phải có một đứa bắn chuẩn sao? Tốt, trước tiên ta giải quyết những người khác, cuối cùng lại tập trung bắn một cái cũng không muộn.

Nhất thời, tam doanh, tứ doanh tân binh ngã xuống một đống, tựa hồ bị Chu Duy Thanh kích thích, một vòng tề bắn này của nhất doanh, nhị doanh vô cùng chính xác, tam doanh, tứ doanh bên này nguyên bản còn hơn 70 người, một lượt tề bắn qua lại ngã xuống gần 40. Mà nhất doanh, nhị doanh bên kia lại còn thừa hơn 80 người, đối lập hai bên đã rất rõ ràng.

Chu Duy Thanh nhìn thấy đối phương dời mục tiêu, vội vàng nắm chặt thời gian để bắn tên. Nhưng giống như quan quân nhất doanh, nhị doanh phá đoán vậy, một mình hắn tuy bắn chuẩn, nhưng dù sao cũng chỉ có một. Khi toàn bộ tam doanh, tứ doanh trừ Chu Duy Thanh ra còn lại bị diệt cả thì nhất doanh, nhị doanh bên kia còn lại hơn năm mươi người.

"Ta kháo." Nhìn thấy phô thiên cái địa mũi tên phóng tới, Chu Duy Thanh quay đầu bỏ chạy, trong lòng hắn vô cùng buồn bực! Tố chất hai bên chênh lệch cũng quá lớn một chút a. Chính mình ít nhất cũng xử lý, 16, 17 tên, nhưng đối mặt lại còn hơn 50 cái, làm sao mà đỡ?

Một gã nhất doanh trung đội trưởng hô lớn: "Cho ta truy, bắn ngã hắn. Ai bắn ngã hắn, lão tử cho giải nhất trong tân binh đại tái hôm nay."

Lúc này Chu Duy Thanh đã không còn tân binh khác làm vật chắn, tình huống nguy hiểm hơn trước nhiều, mỗi một lượt đều có một đám mũi tên bắn tới, bao trùm cả một khu vực, muốn né tránh hoàn toàn quả thật cực khó.

Lúc sau đã thể hiện ra ưu thế về thân thể tố chất sau khi thức tỉnh Thiên Châu của Chu Duy Thanh, dưới tình huống không sử dụng Thiên Châu, tốc độ, lực lượng của hắn cũng vượt xa người thường. Một bên xoay người chạy trốn, một bên không ngừng biến hóa phương hướng, tận khả năng không làm cho đối phương tìm đươc quy luật chạy của hắn. Mà nhóm binh lính của nhất doanh, nhị doanh vừa phải tủy hắn, lại vừa phải dừng lại bắn tên, nên sau khi Chu Duy Thanh thiên tân vạn khổ né tránh hai lượt vũ tiễn, khoảng cách hai bên cũng đã dài hơn 300 mã. Tới khoảng cách này rồi, đám vĩ đại tân binh này cũng không thể bắn chuẩn được nữa, bọn họ cũng chỉ có thể sử dụng phương thức bắn phao ( bắn kiểu như 45 độ, có thể làm khoảng cách xa hơn bắn thẳng - DG), tận lực bao trùm Chu Duy Thanh.

Nhẹ nhàng thở hắt một hơi, Chu Duy Thanh một bên chạy, một bên bắn tên phản kích lại, trong nháy mắt lại có 7, 8 người bị hắn bắn ngã..

"Đây là chơi diều xạ pháp? Tân binh này cũng quá cường a. Tiêu đội trưởng, vừa rồi ngươi nói hắn là thân binh của doanh đội trưởng sao? Tiểu tử này thật sự giỏi a!" Một gã trung đội trưởng đứng bên cạnh Thượng Quan Băng Nhi nhịn không được thốt ra.

Cái gọi là chơi diều xạ pháp, là một loại công kích thủ đoạn hữu hiệu nhất của cung tiễn thủ trong truy đuổi chiến, dùng để đối phó cận chiến địch nhân, bằng vào cung tiễn tầm bắn, không ngừng viễn trình công kích đối thủ, mà lại làm cho đối phương không thể công kích đến mình. Mà Chu Duy Thanh lại bằng vào lực lượng xuất sắc và Tử Thần Cung ưu thế, khi đối bắn với cung tiễn thủ cũng dùng loại xạ pháp này, làm sao đám lão binh này không tán thưởng đây?

Một vị trung đội trưởng của cung tiễn binh nhất doanh nhịn không được nói: "Thượng Quan doanh trưởng, nếu không ngài đem tiểu huynh đệ này cho nhất doanh chúng ta đi? Đừng nói tiểu đội trưởng, lấy năng lực của huynh đệ này cho ta làm phó thủ của hắn cũng không thành vấn đề."

Thượng Quan Băng Nhi mỉm cười, thầm nghĩ trong lòng: Chu Tiểu Béo lại là Thiên Châu sư, đừng nói ngươi làm phó thủ của hắn, chỉ cần báo lên trên, cho dù là ta làm phó thủ của hắn cũng được nữa là.

"Quân tử bất đoạt nhân sở ái(*), Lý đội trưởng, ta cũng không thể đáp ứng ngươi được a."

Tiêu Sắt ở bên cạnh cười hắc hắc, nói: "Nói như vậy, doanh trưởng đã yêu hắn mất rồi?"

Thượng Quan Băng Nhi sắc mặt phát lạnh: "Tiêu đội trưởng, mời tự trọng."

Đối với ân oán của Thượng Quan Băng Nhi và Tiêu Sắt, phần lớn trung đội trưởng khác cũng hiểu, đều ngậm miệng không lên tiếng. Đúng lúc này, vị nhất doanh Lý đội trưởng kia nghi hoặc nói: "Chu Tiểu Béo kia đang làm cái gì? Không xa đã là rừng cây rồi, sao hắn lại trở về?"

Quả nhiên, giống như lời Lý đội trưởng, Chu Duy Thanh nguyên bản đã rớt ra khoảng cách lại quay ngược lại, vọt về phía hơn 40 người còn sót lại của nhất doanh, nhị doanh.

Những người khác còn không hiểu được, Tiêu Sắt lại tỉnh ngộ nói: "Hắn hết tên."

(*) Quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác. Bởi vậy Tiêu Sắt mới nói tiếp như vậy.