Thiên Châu Biến

Chương 28-1: Tuyệt Thế "Hung" Khí (1)

Chu Duy Thanh cười hắc hắc, :"Nói vậy, ngài hẳn là La Khắc Địch tiền bối? Bọn ta vốn hai người, quả là có một nữ hài tử. Ta chỉ vừa mới đến, Chu Đại Soái đã bảo chạy đi tìm ngài."

"Có mỹ nữ? Đâu, Chỗ nào chỗ nào?" La Nhất Địch cảm xúc nhất thời bị khơi gợi.

Chu Duy Thanh mở trừng hai mắt, thầm nghĩ trong lòng, phải là lão không đó? Đây chính là Thiên Cung doanh trong miệng Thượng Quan Băng Nhi cực kỳ sùng kính sao? Sao có cảm giác lão này với Quái lão đầu thật giống nhau a! Chỉ là thiếu một chút hèn mọn như lão gia hỏa kia, nhưng lại thêm phần trực tiếp hơn!

Chu Duy Thanh xoay người vẫy vẫy tay gọi Thượng Quan Băng Nhi, nàng lập tức đi tới, lúc này gã chợt nghe La Khắc Địch thì thầm:" Lớn lên quả thật không sai, đáng tiếc chỉ có ba mươi ba thốn vi độ*, không phải là loại ta thích!" Thượng Quan Băng Nhi lúc này đã tới gần hai người, cung kính hành lễ với La Khắc Địch: "Tiền bối, ngài tốt."

(*: đã giải thích. Chắc cũng khoảng 33B thôi.)

Nhãn thần La Khắc Địch vốn đang mê man liền sáng ngời: "Khuyết điểm không thể che lấp được ưu điểm a! Mặc dù hơi nhỏ một tí, nhưng mà ta thích."

Thượng Quan Băng Nhi nghĩ lão nói mình còn nhỏ tuổi, nhưng Chu Duy Thanh thì rất minh bạch ý của lão. Liền trơ mặt chỉ: "Tiền bối, bên kia có một cực phẩm kìa.”

" Nga? Ở chỗ nào?" La Khắc Địch tinh thần ngay lập tức phấn chấn.

Chu Duy Thanh hướng về cái bàn cách đó không xa, quả nhiên có một nữ tử đang ngồi độc ẩm, trước mặt bày ra không ít mỹ thực, mà kỳ lạ trong đại sảnh bàn ghế đều chật cứng, chỉ mỗi chỗ nàng xung quanh còn rất trống trải.

Nữ nhân này vì quay lưng lại với La Khắc Địch nên hắn chưa chú ý mấy, giờ bèn nhìn chăm chú, ngay lập tức tâm thần rúng động, nước dãi chảy ròng ròng. Mái tóc đen dài mượt mà, phong tư yểu điệu thục nữ, một thân váy dài xanh biếc như nước, thật quá phi phàm. Mà càng hấp dẫn La Khắc Địch, là từ phía sau vẫn có thể thấy một phần ngực nhô ra, đủ biết nó to lớn dường nào,"... Ít nhất…ít nhất cũng ba mươi tám, trời ạ! Quả là tuyệt thế hung khí, phỏng chừng cũng phải là 38C a! Thật sự là một báu vật khó gặp a!"

La Khắc Địch trân cổ nuốt nước bọt, sau đó làm bộ đứng đắn chỉnh sắc mặt nhìn Chu Duy Thanh: "Tiểu tử thối, ta đi tính tiền, chờ ta đi qua bàn nọ, ngươi nhớ gọi một tiếng, đã hiểu chưa." Nói xong, lão trừng mắt nhìn Chu Duy Thanh rồi đi về phía bàn của Lục Y nữ tử. Chu Duy Thanh cười cười tỏ vẻ ta đây hiểu mà làm cho Thượng Quan Băng Nhi hơi ngẩn người: "Hắn định làm gì chứ?"

Chu Duy Thanh cười hắc hắc: "Lão làm bộ đi qua, ta gọi lại, không phải là có cơ hội liếc nhìn mặt người ta hay sao chứ?"

Thượng Quan Băng Nhi ánh mắt cổ quái: "Đây thật là người chúng ta muốn tìm sao? Có cảm giác so với ngươi còn...."

Trong lúc đó vị trung niên La Khắc Địch vừa đi qua cái bàn đã nghe Chu Duy Thanh vô cùng ăn ý gọi lớn: "La Khắc Địch, lão vẫn còn nửa bình rượu chưa uống hết đây này."

La Khắc Địch cũng phối hợp rất đẹp, tiêu sái nhẹ nhàng quay đầu lại, ánh mắt như có như không hướng về phía lục y nữ tử.

Trong nháy mắt, thân thể La Khắc Địch đột nhiên như trúng phong, cả người cứng lại không mảy may nhúc nhích, trong đầu hắn chỉ còn hai chữ: "Thật lớn .....Á.. Cứu mạng a...." Lục y nữ tử kia đúng là sở hữu một cặp "Tuyệt Đại Hung Khí", y như lão phán đoán, cỡ 38C, khuôn ngực to lớn bá đạo, nhưng mặt của nàng thì còn Tuyệt Thế Hung Khí hơn. Tròn như trăng rằm, mà một nửa rỗ chằng rỗ chịt, còn bao trùm nửa khuôn mặt thanh xuân mỹ lệ kia là li ti những hạt mụt nhỏ như bệnh đậu mùa, cặp môi dày nhếch đến tận mang tai, đôi mắt cực kỳ không cân xứng lộ màu vàng ệch, mà cái cô nàng này, kỳ quặc nhất là trên cái đầu nhỏ nhưng cằm rất to đó, điểm xuyết vài cọng râu mép lưa thưa... C...ực phẩm, quả đại cực phẩm khó gặp, có muốn lớn lên được như nàng ta cũng không dễ dàng chút nào a!

Bên phía Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Uyển Nhi chỉ thấy, mặt La Khắc Địch hết vàng đến hồng, hết hồng lại trắng bạch, từ trắng bạch nhảy sang xanh lè, rồi cuối cùng tím ngắt, lồng ngực hắn thì phập phồng dữ dội.

Cô nàng Tuyệt Thế Hung Khí kia thấy La Khắc Địch cứ nhìn mình đăm đăm, liền liếc mắt đưa tình: "Ô anh đẹp chai, muốn cùng ta ăn cơm trưa sao?" (Ọe)

L

a Khắc Địch thần sắc đột nhiên khôi phục lại như thường, bình tĩnh thong dong: "Thật tiếc quá, thưa tiểu thư xinh đẹp, ta bây giờ còn có chuyện quan trọng cần làm, có cơ hội sẽ gặp lại sau nhé." Lão lại ngẩng đầu nói với Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi: "Ta ở bên ngoài chờ các ngươi." Rồi ra vẻ rất phong lưu tiêu sái mà xoay người rời đi. Có điều Chu Duy Thanh đã thấy được, bước chân lão càng lúc càng nhanh, vừa nhấc một chân ra khỏi tửu điểm đã nghe "Ọe ọe, ọe..."

Chu Duy Thanh trên mặt đầy vẻ cười thầm, nhìn Thượng Quan Băng Nhi: "Xem ra, La tiền bối thân thể có chút không thoải mái a! Băng Nhi, chúng ta cũng nên đi thôi, nhớ kỹ, không được quay đầu nhìn lại a." Vừa nói hắn vừa kéo Thượng Quan Băng Nhi lúc này còn đang chần chừ ra ngoài, thầm nghĩ trong lòng, lão dâm trùng, dám có dâm ý với lão bà của ta, cuối cùng phải nhận lấy quả báo thôi.

Bọn hắn vừa đi ra cửa liền gặp ngay La Khắc Địch đang ngồi chồm hổm mà nôn ọe, mùi rượu gay gắt ngất trời, rõ ràng mới vừa rồi ăn uống cái gì lão đều phun ra không còn xót lại mảy may.

Chu Duy Thanh bèn kéo Thượng Quan Băng Nhi ra xa, vẻ mặt vẫn cười cười đứng chờ, tuy Thượng Quan Băng Nhi vẫn không biết rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng vẫn đoán được sơ sơ mà thấp giọng nói: "Tiểu Béo, ngươi thật xấu."

Chu Duy Thanh ôn hòa nói: "Đó gọi là, người không đụng đến ta, ta cũng sẽ không phạm đến người. Ta hiện tại rất hoài nghi, theo lời cha ta hai ngươi lưu lại trong vô tổ là có ý gì, không hợp là lưu manh, vô lại tổ hai người sao chứ?"

La Khắc Địch vất vả lắm mới lê sang chỗ hai người, ngẩng đầu nhìn Chu Duy Thanh cùng với Thượng Quan Băng Nhi, biểu tình đã hoàn toàn tỉnh táo, tựa như chuyện mới vừa rồi căn bản không hề phát sinh, vừa lững thững đi vừa cười nói: "Đó chính là cực phẩm mà ngươi nói đó hả tiểu huynh đệ?"

Chu Duy Thanh vẫn mang bộ mặt thật thà, thậm chí mang theo vài phần mờ mịt: "Đúng vậy a! Ta vừa nãy đi qua bàn của nàng cũng đã bị hù dọa không ít, cái loại cực phẩm xú nữ này quả là hiếm thấy. Mà tiền bối, lúc nãy người làm sao vậy? Hay là bị đau bao tử?"

La Khắc Địch mắt thoáng u sầu, than nhẹ một tiếng: "Quả thật là cực phẩm, các ngươi đi theo ta." Vừa nói xong, lão đã đi trước ra ngoài. Chu Duy Thanh nhìn nhãn thần u sầu của hắn mà hít một hơi lương khí, có cảm giác như vừa bị rắn độc cắn một phát. Lão già này, cũng là cực phẩm nha.

La Khắc Địch không nhanh không chậm đi phía trước, dẫn theo hai người rời khỏi Thiên Cung Thành, ra khỏi cửa thành lão hướng về bên trái đi chừng năm trăm mét thì dừng bước lại. Nghiêm trang nói: "Các ngươi muốn gia nhập Thiên Cung doanh chúng ta sao. Như vậy hẳn biết Thiên Ngũ Doanh không dễ tiến vào. Bất luận các ngươi có thân phận, bối cảnh gì, muốn gia nhập Thiên Cung doanh đều phải thông qua Tam hạng khảo hạch. Mà ta chính là Khảo Hạch Quan của các ngươi."

La Khắc Địch lúc này thực sự nghiêm trang phong thần tuấn lãng, cảm giác như gia hỏa vừa rồi đem mông ngực con người ta ra mà bình phẩm không có chút quan hệ gì tới lão. Nhưng mà Chu Duy Thanh đánh hơi được mùi vị nguy hiểm, lão cũng là một dạng như mình, mà khả năng che dấu tâm tình so với mình còn có vẻ ghê gớm hơn. Thượng Quan Băng Nhi nói: "Tiền bối, vậy khảo hạch sẽ tiến hành như thế nào?"

La Khắc Địch nói: "Khảo hạch rất đơn giản, các ngươi hãy bước về phía trước khoảng cách bằng ba trăm thước, sau đó quay lại dùng cung bắn ta, mỗi người sẽ có mười cơ hội, chỉ cần làm cho ta chủ động đón đỡ thì xem như thông qua cửa thứ nhất."

Thượng Quan Băng Nhi thả lỏng tâm thần: "Đã vậy, xin tiền bối chỉ giáo." rồi nàng kéo Chu Duy Thanh đi tới.

Chu Duy Thanh khẽ nói với Thượng Quan Băng Nhi: "Ta vẫn cảm thấy lão này có điều gì đó kì quái. Băng nhi, ngươi phải cẩn thận nhé"

Thượng Quan Băng Nhi nghi hoặc: "Thiên Cung Doanh tiền bối vì đế quốc mà lập vô số công lao hãn mã, là anh hùng đế quốc, Tiểu Béo, ngươi không nên suy nghĩ nhiều quá. Vừa rồi có thể vị tiền bối này uống hơi nhiều mà thất thố, ngươi xem, không phải sau khi hắn phun ra hết đã trở lại bình thường rồi sao?" Chu Duy Thanh lông mày khẽ giật: "Chỉ hy vọng là như thế a."

Khoảng cách ba trăm thước đi một loáng đã tới, hai người đồng thời xoay người lại. La Khắc Địch lúc này đã rất nhỏ, bất quá bọn họ đều là thiên châu sư, thị lực so với người bình thường đều mạnh hơn nhiều, tự nhiên có thể nhìn thấy lão rõ ràng.

"Bắn từng phát nhé, tiểu cô nương, ngươi trước đi." Thanh âm La Khắc Địch truyền tới tuy không lớn, nhưng rõ ràng như đang kề tai mà nói. Làm Chu Duy Thanh cùng với Thượng Quan Băng Nhi nhìn nhau mà kinh ngạc, ba trăm thước cự ly đó! Tu vi Thiên lực phải tương đối thâm hậu mới có thể làm được a!

Thượng Quan Băng Nhi tháo Tử Thần Cung trên lưng xuống, đồng thời phóng thích Thiên Châu, một khỏa Long Thạch Phỉ Thúy Châu xoay tròn không ngừng, dần dần ngưng tụ trong tay nàng, trong nháy mắt một đạo lưu quang màu xanh nhạt to gần bằng năm gian phòng bồng bềnh phiêu hốt xuất hiện, Chính xác là Vô Thanh Truy Tung Tiễn.