Chu Duy Thanh nhẹ kéo nàng vào ngực mình, lần này Thượng Quan Băng Nhi cũng không có phản kháng, tựa vào vòng tay ấm áp, rộng lớn của hắn "Tiểu béo, Băng nhi cũng không muốn xa ngươi. Từ lúc biết ngươi cho đến nay, mặc dù ngươi luôn chọc cho ta giận dỗi, nhưng suốt hai năm nay, ta cũng đã quen có ngươi ở bên cạnh. Mặc dù ngươi có hơi sợ chết, hơi vô sỉ, lại còn xấu xa nữa, nhưng thật ra ta biết rằng ngươi là một người rất thiện lương. Tình cảm của hai con người là lâu dài, nào phải trong sớm tối. Đợi đến học viện, chẳng phải là chúng ta có thể ở cùng một chỗ ư?"
Chu Duy Thanh xoa xoa khuôn mặt của nàng "Băng nhi, ta làm sao lại ngăn cản ngươi làm tròn đạo hiếu được? Nếu không phải là đã có hẹn với Hô Duyên lão sư, ta cũng muốn ở bên mụ mụ nhiều một chút. Ta đi rồi, ngươi có thời gian rảnh cũng nên thăm mẹ ta…không, là mẹ của chúng ta. Hằng năm cha ở tiền tuyến, người cũng rất cô đơn."Thượng Quan Băng Nhi khẽ gật đầu "Ta nhất định sẽ đi. Ngươi mau trở về đi, nếu không ta sợ sẽ không thể xa ngươi."Chu Duy Thanh cúi đầu ôm lấy vai của nàng, nhìn vào đôi mắt đầy nhu tình của nàng, khẽ hôn lên đôi môi, thấp giọng nói: "Đợi đến Phỉ Lệ hoàng gia học viện quân sự, trời cao đất rộng, sẽ không còn ai có thể quản lý chúng ta, chúng ta có thể ấy ấy…cái kia được chưa?"" Trong đầu óc ngươi lúc nào cũng đều chứa đầy những ý niệm xấu xa." Thượng Quan Băng Nhi nín khóc mỉm cười, đánh nhẹ xuống trên đầu vai hắn.Chu Duy Thanh cười ha ha nói: "Đây là hạnh phúc của ta, có lý do gì ta không đi giành lấy. Được rồi, ta phải đi." Nói xong câu đó, hắn quay đầu bỏ chạy, qua một ngõ khuất đã không thấy bóng người. Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Thượng Quan Băng Nhi đứng tại chỗ, lệ châu lặng lẽ rơi, thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, hướng nhà mình mà đi.Chu Duy Thanh chạy rất nhanh. Kỳ thật, tình cảm trong lòng hắn so với Thượng Quan Băng Nhi chỉ nhiều chứ không ít, nhưng hắn càng sợ nhìn đến tình cảnh Thượng Quan Băng Nhi khóc lóc, hắn sợ bản thân sẽ không nhịn được mà thất hẹn với Hô Duyên Ngạo Bác để ở lại với nàng.Về nhà ở hai ngày, bồi bồi mẫu thân. Ngày thứ ba, Chu Duy Thanh quyết định đi hoàng cung một chuyến, một mặt là để cáo từ Đế Phong Lăng, người đứng đầu đế quốc, cũng là cha nuôi của mình, mà mặt khác cũng là để giải quyết chuyện hôn ước giữa mình với Đế Phù Nhã."Cái gì? Ngươi muốn giải trừ hôn ước? Không được." bên trong thư phòng của hoàng cung Thiên Cung đế quốc. Đế Phong Lăng một thân hoa phục, ngồi ngay ngắn trước Long thư án, không chút ngần ngừ cự tuyệt thỉnh cầu của Chu Duy Thanh.Chu Duy Thanh vẻ mặt đau khổ nói: "cha, người cũng biết căn bản là Đế Phù Nhã không thích ta, thậm chí là khinh thường ta. Người xem bộ dáng của ta đây cũng không xứng với nàng a!"Đế Phong Lăng hừ một tiếng, hai mắt chăm chú nhìn Chu Duy Thanh, nói: " bộ dáng này của ngươi như thế nào? Cao lớn đẹp trai, phong lưu tiêu sái…có cái gì xấu? Nhìn được hay không được có đến phiên nàng nói sao? Huống chi hôm nay không giống ngày xưa, ngươi hiện tại đã thức tỉnh trở thành Thiên Châu sư rồi, tại Thiên Cung đế quốc của chúng ta còn có thể tìm ra một thanh niên so với ngươi ưu tú hơn à? Chuyện từ hôn này ngươi cũng đừng đề cập nữa, ngươi không biết cái gì gọi là miệng vàng lời ngọc sao? Lão Tử làm nhạc phụ ngươi, chẳng lẽ làm ngươi cảm thấy thiệt thòi?""Ta. . ." Chu Duy Thanh cứng họng nhìn Đế Phong Lăng. Mặc dù Đế Phong Lăng cũng không phải Ngự Châu Sư nhưng ở trước mặt hắn, Chu Duy Thanh cũng không dám có một chút phản kháng. Từ nhỏ đến lớn, Đế Phong Lăng có thể nói là nhìn hắn lớn lên. So với cha ruột, vị cha nuôi này của hắn thậm chí đều cũng có trách nhiệm hơn nhiều. Lúc ban đầu, dưới tình huống biết được kinh mạch của Chu Duy Thanh bế tắc không cách nào tu luyện, cách đối xử của hắn vẫn như trước không có chút nào thay đổi. Có thể nói, trừ cha ruột của mình ra, Chu Duy Thanh sợ nhất đúng là vị cha nuôi này."Cha nuôi, ta đã có người yêu." Chu Duy Thanh thử thăm dò nói."A? Là ai? Chẳng lẽ so với Phù Nhã của ta xinh đẹp hơn sao? Tiểu Duy a, lúc trước Phù Nhã quả thật có đả thương ngươi, nhưng mà hai năm nay nàng cũng đã thay đổi không ít. Ngươi thân là nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ còn có thể thù dai nàng sao?"Chu Duy Thanh bất đắc dĩ nói: "Cha nuôi, nói thật với người, ta đã cùng một nữ hài tử khác tự định chung thân. Hơn nữa cũng đã ấy ấy…cái kia. Chỉ còn thiếu mỗi việc sinh cháu nuôi cho ngài thôi, ta cuối cùng là phải có trách nhiệm với người ta!""Cái gì?" Đế Phong Lăng trừng mắt, mặc dù hắn biết chuyện Chu Duy Thanh thức tỉnh Thiên Châu, nhưng chuyện phát sinh giữa Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi đối với Chu đại nguyên soái mà nói quả thật là khó mở miệng, vậy nên tự nhiên hắn không thể nào biết được."Xú tiểu tử, ngươi mới bao nhiêu tuổi? Cũng đã cùng người ta xxx cái kia. Ngươi…ngươi…." Đế Phong Lăng từ phía sau Long án đứng lên, ngay tại lúc Chu Duy Thanh cho rằng hắn sẽ chửi mình một bữa, lại nghe vị cha nuôi này của mình thở dài một tiếng, nói: "Điều này cũng không thể hoàn toàn trách ngươi, con nít hiện tại phát dục quá sớm, biết trước như vậy, ta sẽ đem hôn sự của ngươi cùng Đế Phù Nhã gạo nấu thành cơm. Bớt cho tiểu tử nhà ngươi đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.""A?" Như vậy cũng được? Đây…Chu Duy Thanh thậm chí có một chút hoài nghi, rốt cuộc Đế Phù Nhã là con của hắn, hay mình mới là con của hắn. Đế Phong Lăng đối với hắn hoàn toàn có thể nói rằng là cưng chiều đến cực điểm."Tiểu Duy, ngươi nhớ kỹ, là một nam nhân, đầu tiên phải có thực lực, có thực lực mới có tự tin, nam nhân có tự tin mới có thể có được khí chất hấp dẫn nữ nhân. Cha nuôi không phản đối ngươi ba mụ vợ bốn nàng hầu, nhưng nhất định là phải có tiết chế, không thể quá độ. Hiểu không?"Nhìn bộ dạng nghiêm trang của Đế Phong Lăng, đột nhiên Chu Duy Thanh cảm thấy vị cha nuôi này của mình tựa hồ cùng Lão sư cũng không khác là mấy, đều là vô cùng ủng hộ mình tán gái, chẳng qua một người khi dạy vẻ mặt đáng khinh, còn một người khác khi dạy lại là nghiêm trang đường hoàng, kỳ thật, ý tứ biểu đạt đều cũng giống nhau."Cha nuôi, hôn ước này người xem. . ." Chu Duy Thanh chưa từ bỏ ý định hỏi.Đế Phong Lăng trừng mắt "Lão Tử cũng không quản ngươi cưới vợ bé rồi, còn theo ta đánh rắm gì nữa, cút nhanh đi. Ta đã nói với ngươi, Phù Nhã đã ở Phỉ Lệ hoàng gia học viện quân sự rồi, các ngươi ở chung hòa thuận cho ta. Sau khi tốt nghiệp, ta đích thân chủ trì hôn lễ cho các ngươi." Chu Duy Thanh còn muốn nói nữa, Đế Phong Lăng cũng đã phẩy tay áo bỏ đi, căn bản không cho hắn có cơ hội tiếp tục mở miệng.Buồn bực, Chu Duy Thanh hiện tại rất chi là buồn bực, bây giờ làm sao nói với Băng nhi a! Bất quá, hắn rất nhanh nghĩ được biện pháp, Đế Phù Nhã không phải tại Phỉ Lệ hoàng gia học viện quân sự sao? Nàng không phải nói, cưới chó cưới mèo cũng không cưới ta sao? Lão Tử sẽ khiến cho ngươi biết biết lưu manh là cái gì, làm cho nàng thống khổ. Đến lúc đó, lại cùng nàng hướng cha nuôi từ hôn. Nếu vậy còn không được, ta sẽ mang theo Băng nhi đi bụi. Hắc hắc!!Đế Phong Lăng đi ra thư phòng, lúc này vẻ mặt mỉm cười, thầm nghĩ trong lòng: “Xú tiểu tử, muốn cùng Lão Tử đấu, ngươi còn non lắm. Phù Nhã a, ngươi cũng đừng làm mất mặt ta, phụ hoàng cố ý đem ngươi đưa đi Phỉ Lệ hoàng gia học viện quân sự, chính là để cho ngươi có thể mau chóng trói chặt tiểu tử thúi này. Hoa Phong đã nói với ta, thành tựu tương lai của Tiểu Duy tuyệt đối không thấp hơn Chu đại ca hiện tại. Nữ nhi của ta xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ còn không trói được tiểu tử này sao?Nếu như Đế Phong Lăng biết bạn gái tự định chung thân trong miệng Chu Duy Thanh chính là mỹ nữ đệ nhất đế quốc Thượng Quan Băng Nhi mà nói...chỉ sợ hắn sẽ không lạc quan như vậy.Ra khỏi hoàng cung, Chu Duy Thanh chạy thẳng đến nhà của Thượng Quan Băng Nhi, hai năm nay tu luyện tại Thiên Cung doanh, mỗi tháng bọn họ đều đã trở về một chuyến, mà hắn đều cũng cùng Thượng Quan Băng Nhi trở về, tự nhiên là thông đường thuộc lối.Nhà của Thượng Quan Băng Nhi ở trong một cái tiểu viện bình thường, cho dù là sau khi được trao tặng tước vị Tử tước, hai mẹ con nàng cũng không đi, đây đương nhiên không phải bởi vì Thượng Quan Băng Nhi không muốn dọn, nàng rất muốn mẫu thân sống tốt hơn, nhưng Đường Tiên lại nói ở trong này đã quen, nói sao cũng không chịu rời đi. Lúc Chu Duy Thanh đến nơi, Thượng Quan Băng Nhi đang cùng mẫu thân trồng rau ở trong sân, tiểu viện không lớn, có một nửa được cải tạo thành đất trồng rau, Chu Duy Thanh đứng ở cửa, nhìn hai mẹ con tuyệt sắc trước mắt đang gieo trồng, trong lúc nhất thời không khỏi có chút ngây dại."Đến đây sao không vào?" Đường Tiên căn bản là không nhìn Châu Duy Thanh, âm thanh cũng đã truyền tới tai."Bá mẫu." Chu Duy Thanh cười hắc hắc, lúc này mới đi vào cửa, Thượng Quan Băng Nhi thấy hắn đến nhất thời sắc mặt vui mừng, nhưng ngay lập tức khuôn mặt lại biểu lộ vẻ u sầu, chẳng mấy chốc lại phải xa nhau trong mấy tháng tới, trong nội tâm nàng tràn ngập khó chịu.Đường Tiên nâng người lên. Mặc dù một thân bố y nhưng cũng không giấu được vẻ đẹp tao nhã tuyệt thế hướng Chu Duy Thanh mỉm cười , nói: "Tiểu béo, nghe Băng nhi nói ngươi phải đi trước Phi Đà thành?"Trước mặt Đường Tiên, Chu Duy Thanh có bao nhiêu thành thật thì sẽ có bấy nhiêu thành thật, vội vàng gật đầu "Đúng ạ! Con cũng đã mười sáu tuổi rồi, nên đi tìm Hô Duyên Lão sư một chuyến, nghe hắn dạy bảo”Đường Tiên gật gật đầu , nói: "Tiểu béo, có hai chuyện ngươi phải nhớ cho kỹ. Thứ nhất, không cần tại trên ngưng hình quyển trục lãng phí quá quá nhiều tâm lực. Chế tác ngưng hình Quyển Trục đối tâm lực tiêu hao quá lớn sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của ngươi, thuộc tính Ý châu của ngươi là được trời cao ưu ái, tuyệt đối không được lãng phí.""Dạ." Chu Duy Thanh vội vàng đáp ứng một tiếng. Đối với vị mẫu thân thần bí này của Thượng Quan Băng Nhi hắn thập phần kính sợ.Đường Tiên mỉm cười: "Còn có một điều nữa là lúc ngươi tiến hành thác ấn Ý Châu, chỉ có thể là Thác Ấn loại kỹ năng khống chế. Ngươi nhớ kỹ, loại kỹ năng khống chế có nhiều bao nhiêu cũng là ít. Hiểu ý của ta không?" Chu Duy Thanh thành thật nói: "Không hiểu lắm."Đường Tiên bật cười nói: "Ngươi cuối cùng là thành thực. Đơn giản mà nói, bất kỳ một cái kỹ năng nào của Thiên Châu sư sau khi sử dụng xong đều cũng phải có một khoảng thời gian quá độ ngắn ngủi, thí dụ như bất kỳ một cái kỹ năng nào lấy tu vi hiện tại của ngươi, sau khi dùng xong, trong vòng ít nhất là mười giây sẽ không cách nào tiếp tục sử dụng.”