Thiên Châu Biến

Chương 41-3: Phỉ Lệ học viện (3)

Chu Duy Thanh gật đầu lia lịa: “ ừh, cô nàng này cũng không tệ. Mông thì vểnh lên, ngực khoảng ba mươi lăm tấc. ta kháo, bộ dạng chắc cũng tầm 4cup (35B). Thật là địa phương nên lớn thì lớn, nên nhỏ thì nhỏ. Thật không nghĩ đến ta lại tìm được cực phẩm a!”

Trong lúc hắn đang nói, bất chợt toàn thân cảm giác có chút rét run, theo bản năng quay đầu lại nhìn, vừa hay lại thấy hai tròng mắt Minh Dục dường như cũng đã muốn phun ra lửa.

“ Ngươi định làm gì?” Chu Duy Thanh vội vàng thúc dục Thiên lực, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn.

Âm thanh Minh Dục cơ hồ nặn từ trong kẽ răng ra: “ Đó là muội muội ta.”

“ Ách…. Hiểu lầm, hiểu lầm. Ta chỉ là thưởng thức, đúng, chính là ôm ánh mắt thưởng thức nàng. Khó trách ngày đó ta nói muội muội ngươi nguyên xi thì ngươi lại phát hỏa. Không ngờ muội muội ngươi lại xinh đẹp như vậy. Cũng là một cha mẹ sinh ra, sao ngươi lại kém nhiều vậy? Minh Dục lão huynh, ngươi có thể đem muội muội giới thiệu cho ta được không?” Chu Duy Thanh cười hắc hắc.

Minh Dục oán hận trừng mắt nhìn hắn: “ Ngươi cho là thân làm ca ca lại đem muội muội đi giới thiệu cho ngươi? Tiểu tử thối, hiện tại ta rất muốn đánh ngươi.”

Chu Duy Thanh nghiêm mặt nói: “ Học viện nghiêm cấm ẩu đả, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Ta đi.” Vừa nói, hắn liền xoay người hướng ký túc xá đi tới. Vừa mới bước được hai bước đã hắn đã ngừng lại, rồi xoay người nói: “ Ngươi còn chưa nói cho ta biết muội muội ngươi tên gì đâu?”

“ CÚT.” Minh Dục tức giận gầm thét, Chu Duy Thanh cười haha xoay người rời đi.

Âm thanh Minh Dục hấp dẫn sự chú ý của không ít người, tự nhiên cũng bao gồm cả muội muội của hắn. Thấy ca ca mình ở chỗ này, Minh Hoa nhanh chóng bước tới.

“ Ca. Ngươi làm sao vậy?” Nàng ngày thường luôn chứng kiến bộ dạng đại ca luôn tao nhã lịch sự, tức giận như thế hết sức hiếm thấy. Phải biết rằng, Minh Dục ở trên chiến trường luôn luôn nổi danh bộ dạng Lãnh khốc vô tình.

Minh Dục bất đắc dĩ lắc đầu nói: “ Một tiểu tử thú vị, hắn đã hai lần chọc tức ta. Hắn gọi là Chu Duy Thanh. Tiểu muội, sau khi ngươi đến học viện, cần phải cách xa hắn một chút. Tiểu tử này không phải là thứ gì tốt.”

Minh Hoa kinh ngạc nói: “ Ca, người có thể làm cho ngươi cảm thấy hứng thú cũng không nhiều a!”

Minh Dục trầm mặt xuống: “ Hoa Hoa, đừng xem lời ta như gió thoảng bên tai.”

Vẻ mặt Minh Hoa bất mãn nói: “ Đã nói bao nhiêu lần, không cho ngươi gọi ta là Hoa Hoa. Nghe giống như là gọi sủng vật a.”

Minh Dục cười haha một tiếng: “Minh giới chi hoa, Vô thứ tất sát. Tên của tiểu muội đẹp như vậy, ai dám đem ngươi làm sủng vật? Dù sao ta cũng nhắc nhở ngươi, ngàn vạn lần không nên đi trêu chọc tên tiểu tử kia. Hắn tâm địa rất sâu.”

“ Nha. Biết rồi. Ta trước tiên đi xem ký túc xá một chút, sau đó ra ngoài mướn phòng ở. Ta không có thói quen ở cùng lão sư khác.” Minh Hoa làm vẻ biết điều đáp ứng một tiếng, nhưng hiếu kỳ trong lòng lại càng thêm mãnh liệt. Tính cách nàng vốn không sợ trời, không sợ đất. Phải nói tại Phỉ Lệ thành này, danh tiếng của nàng so sánh với ca ca cũng không nhỏ hơn một chút. Nếu không cũng sẽ không có tước hiệu: Minh giới chi hoa, Vô thứ tất sát.

Chu Duy Thanh tự nhiên không biết vì an toàn của muội muội mà Minh Dục chửi mắng hắn một trận. Lúc này hắn đã trở lại trong phòng ký túc xá. Lúc này rất nhiều tân sinh cũng đã vào ký túc, phần lớn đều là quét dọn. Đối với ký túc xá nam dơ dáy bẩn thỉu làm nổi lên những tiếng oán thán dậy trời đất.

Tầng ký túc xá này không chỉ có những tân sinh như hắn, vào bên trong nữa chính là học viên cao niên (học sinh cao cấp cũ). Lúc trước, Chu Duy Thanh báo danh nghe người ta nói, Phỉ Lệ hoàng gia học viện quân sự có bốn năm học. Bọn họ được xem như là năm nhất. Bốn năm học xong hoàn thành khảo hạch mới có thể coi như là tốt nghiệp.

Lảo đảo trở lại ký túc xá, đẩy cửa vào. Trải qua một buổi thu thập để người có thể ở, những người cùng phòng hắn đều đã sửa sang giường đệm cho riêng mình. Mà giường hắn thế nhưng đã được chuẩn bị kỹ càng, phía trên đã bày đặt đệm chăn mới tinh.

Vừa nhìn thấy Chu Duy Thanh trở lại, Mã Quần to con nhất thời nhảy lên: “ Lão đại, ngươi đã trở lại. Vừa rồi Đại tẩu mới qua sửa sang giường chiếu giúp ngươi.”

Chu Duy Thanh có chút buồn cười nhìn hắn: “ Một tên đại ngốc, tại sao ngươi lại gọi ta là lão đại?”

Mã Quần xem như là chuyện đương nhiên nói: “ Nắm đấm lớn ngạng đạo lý. Lão đại ngươi không cần sử dụng Thiên châu kỹ năng đã đánh ta bị thương như vậy, nhận thức ngươi làm lão đại không có gì là sai. Lão đại, ta đã nói với ngươi, tân sinh bình dân chúng ta tính cả ngươi, ta cùng đại tẩu tổng cộng có bốn Thiên Châu sư. Còn có một người báo danh còn sớm hơn cả chúng ta, ta nghe nói hắn dường như đã Nhị Châu cấp bậc rồi. Lão đại, ngươi mấy châu?”

Chu Duy Thanh vừa muốn trêu chọc tên gia hỏa này vài câu, tên này vẻ mặt biểu hiện cực kỳ hàm hậu nhưng thật ra thì ý nghĩ xấu xa trong bụng so với chính mình ít hơn không biết bao nhiêu. Trong lúc bất chợt, phanh một tiếng, cửa phòng đã bị đạp văng ra.

Chu Duy Thanh liền có chút nổi giận. Lúc trước, thời điểm cửa phòng bị bọn Mã Quần đụng vỡ, hắn cũng có chút khó chịu. Nhưng nói thế nào đi chăng nữa tất cả cũng là bạn cùng phòng, hơn nữa người ta không cố ý. Hiện tại mọi người đầy đủ, vẫn còn có người đến xô cửa. Đây chính là phòng hắn ở trong vòng bốn năm a.

“ Muội muội các ngươi, bất luận các ngươi đang làm gì, cũng cút ngay đi cho lão tử.” vốn là trước khi đến Chu Duy Thanh trong lòng đã có chút ít nóng nảy, nhất thời lúc này có chút muốn phát tác.

Cửa phòng bị đá văng, từ bên ngoài đi vào năm người đều mặc đồng phục của học viên bình dân. Một đám vóc người to con, hơn nữa tất cả đều đầu trọc, vẻ mặt hung ác vừa đi vào cửa đã nghe Chu Duy Thanh tức giận mắng. Nhất thời trừng trừng con ngươi hung ác, ánh mắt đều tập trung lên người hắn.

Mã Quần ưỡn ngực thẳng tắp, đứng ở bên cạnh Chu Duy Thanh bày ra đầy đủ một thân kia của hắn vô cùng cường tráng, hướng năm người kia nói: “ Có nghe thấy không? Lão đại ta nói, muội muội các ngươi, cút đi nhanh lên. Lão đại, đúng không?” ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng người này lại lặng lẽ lui về sau nửa bước, làm Chu Duy Thanh đứng nổi bật phía trước, khóe miệng cũng toát ra nụ cười mang theo một tia ý vị.

“ Tiểu tử, ngươi muốn chết.” cầm đầu là một gã học viên đầu trọc trừng mắt nói. “ Ít nói nhảm thôi, chúng ta tới đây là muốn cho các ngươi biết một chút quy củ của ký túc xá học viên bình dân.”

“ Quy củ?” Chu Duy thanh cười haha một tiếng. Vừa nghe bọn hắn nói như thế, Chu Duy Thanh cũng không vội vã đuổi bọn chúng đi: “ Mới vừa rồi là không biết học trưởng đến, thật sự là thất lễ. Xin mời học trưởng cho chút ta biết một chút quy củ sao?” Vừa nói, hắn còn nở một nụ cười so sánh với Mã Quần còn muốn thật thà hơn. Nhìn cái bộ dạng trước thì ngạo mạn sau thì cung kính của hắn, mọi người trong phòng bộ dạng đều có chút quái dị, trên mặt còn toát ra vẻ khinh thường.

Tên đầu trọc hừ lạnh một tiếng: “ Coi như tiểu tử ngươi thức thời. Nói như thế nào các ngươi cũng là học đệ, chúng ta cũng sẽ không quá khó khăn với các ngươi. Sau này nhớ rõ là được, mỗi tháng các phòng ký túc phải nộp lên một trăm kim tệ làm phí bảo vệ, đây chính là quy củ của ký túc xá bình dân. Các ngươi vừa mới vào ở, trên người hẳn là có tiền. Các ngươi góp lại, đem tiền tháng này nộp trước đi.”

Mã Quần bên cạnh Chu Duy Thanh nói: “ Vậy nếu chúng ta không nộp? Ách… Cái này cũng không phải ta nói, là ta thay lão đại nói.”

Mấy tên đầu trọc này lúc nãy cũng không có hướng đến Chu Duy Thanh trực tiếp động thủ, thật ra cũng bởi vì Mã Quần làm cho sợ hết hồn. Khổ người của người này thật sự quá lớn, đứng tại chỗ tựa như một ngọn thiết tháp.

“ Không nộp? hắc hắc, vậy đừng trách bọn ta không khách khí. Các ngươi cũng đừng có nghĩ đến chuyện học.” Năm tên đầu trọc bộc lộ bộ mặt hung ác, nhìn bộ dạng kia tựa như muốn động thủ. Hơn nữa cả đám đều thả ra bản mạng châu.

Học viên bình dân đều là Ngự Châu sư. Năm tên trước mặt này cũng là Thể Châu sư, khỏa tạp sắc Phỉ Thúy trên cổ tay phải lộ quang mang chói lóa. Tên cầm đầu đúng là ba khỏa Thể Châu, bốn tên còn lại thì hai người hai khỏa, hai người một khỏa.

Khấu Duệ từ trên giường mình nhảy xuống tức giận nói: “ Các ngươi cũng là học viên bình dân, tại sao lại muốn khi dễ chúng ta?”

Tên cầm đầu hừ lạnh một tiếng: “ Chính là khi dễ các ngươi. Tiểu tử, nhớ lấy. Ở trên thế giới này người mạnh là vua.”

Chu Duy Thanh khoát tay ngăn cản Khấu Duệ, hướng Mã Quần bên cạnh nói: “ Tên đại ngốc, ngươi không phải là muốn nhận thức ta làm lão đại sao? Tốt lắm, ngươi đem mấy tên đầu trọc này ném ra ngoài, ta liền thu ngươi làm tiểu đệ.”

Khóe miệng Mã Quần co quắp một chút, ủy khuất nói: “ Lão đại, cái này ta không được a! Ngươi cũng biết, ta chỉ biết bị đánh, cũng sẽ không dánh người.”

Chu Duy Thanh nhìn hắn một cái thật sâu, khiến cho Mã Quần đột nhiên cảm thấy sau lưng bốc lên một trận khí lạnh, nhưng trên mặt hắn vẫn duy trì bộ dạng ủy khuất như cũ.

Chu Duy Thanh khẽ mỉm cười, vỗ vỗ cái lồng ngực cường tráng của hắn, nói: “ Ngươi mất đi một cơ hội làm tiểu đệ của ta.”

Mã Quần sửng sốt. Nhíu mày một cái thầm nghĩ trong lòng: “ Người này thật đúng là muốn cho ta làm tiểu đệ của hắn a!” Đang trong lúc hắn bĩu môi, Chu Duy Thanh đã xoay người lại đối diện với năm tên đầu trọc.

"Các vị học trưởng. Là các ngươi tự cút. Hay là ta giúp các ngươi cút ngay đi?”

"Ngươi nói gì?”

“ Ta nói, các ngươi có thể lăn đi.” Chu Duy Thanh cũng không có nhiều lời. Đột nhiên bước lên phía trước một bước, một quyền đánh thẳng chính diện vào tên đầu trọc có ba khỏa Thể Châu chính là Thượng vị Thể sư cấp bậc.

Tên đầu trọc theo bản năng giơ tay lên, chính là muốn đỡ một quyền này của Chu Duy Thanh.

Oanh--------

Ở tình huống đã phóng ra Thể châu, tên đầu trọc này cùng một tên khác đứng sau hắn bị một quyền của Chu Duy Thanh đồng thời đánh bay ra của. Cùng lúc đó, chân trái Chu Duy Thanh xuất ra một cước nhanh như tia chớp, một cước một, đem cả ba tên khác đá văng ra ngoài. Công kích của hắn không hề có bất kỳ một chút kỹ xảo nào, chỉ thuần túy là lực lượng. Những tên Thể Châu sư này Thiên lực tu vi không bằng hắn, lại càng không cần phải nói đến thân thể cùng bản mạng châu tăng phúc, không có một ai có thể chống đỡ được.

Năm tên đầu trọc trước sau nằm trên hành lang. Mấy người cùng phòng với Chu Duy Thanh không khỏi ngây dại, trong lòng bọn họ cũng sinh ra ý niệm trong đầu. Khó trách Mã Quần kia to con như vậy cũng muốn nhận thức hắn làm lão Đại, lực lượng này cũng quá cường hãn.