Thiên Châu Biến

Chương 45-3: Học viện lập uy (3)

“Cảm ơn, huynh đệ.” Chu Duy Thanh hảo cảm với người này tăng nhiều quay đầu lại cười với Khấu Duệ. Hắn hiển nhiên là sợ mình không biết thiệt hơn cho nên mới cố ý nói ra những tin tức tìm hiểu được này.

Lúc này, cũng đã có hơn mười học viên bình dân chạy đến bên cạnh Diệp Lâu, Diệp Lâu khinh thường nhìn bọn hắn: “Lão tử gọi các ngươi sao lại câm như hến hết vậy? Đều chỉ biết ăn cơm thôi sao? Tiểu tử này mắng đại ca ta là đồ con rùa, còn không nhanh đi thu thập hắn.”

Bên trong hơn mười học viên bình dân kia, có mấy người trên mặt toát ra thần sắc khuất nhục, cúi đầu không nói, có mấy ánh mắt nhìn về phía Chu Duy Thanh, còn có mấy ánh mắt căm tức nhìn về phía Diệp Lâu.

Trong những người đó, người đứng phía trước nhất là một gã nhìn qua tuổi cũng không sai biệt lắm so với Tang Lãng than nhẹ một tiếng rồi hướng Chu Duy Thanh nói: “Xin lỗi rồi, học đệ, mời ngươi đi ra ngoài một chút được chứ?”

Chu Duy Thanh đứng lên, gật đầu nói: “Được.” Vừa nói hắn vừa buông tay đang nắm tay của Thượng Quan Băng Nhi ra, hướng phía ngoài đi ra.

“Cùng nhau đi.” Thượng Quan Băng Nhi cũng đứng lên, nụ cười như nước, lần đầu tiên nàng cảm thấy học tập ở Phỉ Lệ hoàng gia học viện quân sự cũng thật sự không phải việc dễ dàng. Đối phương có tận mười mấy người, nàng làm sao có thể để Chu Duy Thanh một mình đối mặt?

Chu Duy Thanh mỉm cười không nói gì, đi ra đến bên ngoài: “Lão đại còn có ta. Thứ gì, chứ đối đầu với bọn tay sai của quý tộc này không thể nào không có phần của ta.” Khấu Duệ trong mắt toát ra vẻ căm phẫn từ vị trí của mình bước ra.

Trừ Khấu Duệ ra thì còn có hai học viên bình dân khác cũng đi ra, trong đó một người quen chính là gã Mã Quần luôn có vẻ mặt tươi cười.

Người còn lại là một gã có vóc người trung đẳng, nhìn qua thanh niên này có chút lạnh lùng.

Diệp Lâu cười lạnh một tiếng: “Hiện tại tân sinh quả thật lá gan đúng là không nhỏ a! Vừa đúng lúc, hôm nay liền cho các ngươi biết quy củ của Phỉ Lệ hoàng gia quân sự học viện. Đinh Thần, thuận tiện đánh cho bọn chúng không thể ngóc đầu dậy được, để ta xem còn có ai dám kêu gào.”

Mới vừa rồi gã học viên bình dân gọi Chu Duy Thanh đi ra từ miệng của Diệp Lâu biết được người đó gọi là Đinh Thần, mắt thấy Chu Duy Thanh đi ra thì than nhẹ một tiếng: “Học đệ, ngươi hướng Lâu thiếu gia xin lỗi đi. Ta nghe nói ngày hôm qua ngươi đánh bại Tang Lãng, với thiên phú của ngươi thì đại thiếu gia cũng sẽ không làm khó ngươi.”

Chu Duy Thanh khẽ mỉm cười, ưu nhã vuốt bộ đồng phục học viên trên người lạnh nhạt nói: “Không cần nói những thứ này, ngươi không phải vừa mới nói đó sao, lấy tiền tài của người thay người tiêu tai họa. Ngươi biết không, trong mắt ta ngươi còn không bằng hắn. Bởi vì ngươi là một người đàn ông mà ngay cả lưng của mình cũng không thể thẳng được, vậy ngươi là cái loại gì.”

Đinh Thần liền biến sắc: “Học đệ, làm người thì không nên thái quá. Mỗi người đều có điều khó xử của mình, ngươi cũng là Ngự Châu sư hẳn ngươi cũng hiểu để Ngự Châu sư trưởng thành thì khó khăn đến mức nào.”

Chu Duy Thanh nói: “Ta cũng biết điều đó, nhưng chính là ngươi có tay có chân, ngươi cần tiền thì cũng có thể bằng vào sự cố gắng của mình mà kiếm tiền chứ không phải đi làm chó cho quý tộc. Ngươi đã lựa chọn làm chó thì cũng không cần đứng trước mặt ta giả nhân giả nghĩa.”

Hắn nói những lới này, nhất thời làm cho hơn mười học viên bình dân đầu nhập vào Diệp gia trên mặt toát ra vẻ phẫn nộ, vốn đã phải ở trước mặt nhiều người như vậy làm trò có chút lo lắng thấp thỏm thì lúc này lại không khỏi cùng phát ra một cỗ địch ý. Mọi người đều ngay lập tức thả ra bản mạng châu của mình.

“Nói thật hay, cũng đã làm chó rồi thì còn có cái gì mà phải nói.” Mã Quần ở bên cạnh nói đệm vào. Hắn nhìn Chu Duy Thanh một cái rồi nói: “Ta cũng không phải giúp ngươi, ta chỉ là không ưa cái kiểu diễn kịch này của bọn quý tộc. Tại sao những bình dân học viên phải vì tiền mà bị những loại quý tộc như thế này nô dịch? Lão tử chính là người đầu tiên tỏ rõ thái độ, ta tuyệt đối không khuất phục bất kì quý tộc nào.”

Chu Duy Thanh mỉm cười: “Coi như ngươi còn là một nam nhân, cũng không sai lầm khi ta kết giao với ngươi.”

Diệp Lâu cả giận nói: “Đinh Thần, ngươi còn chờ cái gì?”

Bên kia Đinh Thần hít sâu một cái, trong mắt hàn quang chợt lóe, bước dài một bước, tung một quyền đánh về phía ngực của Chu Duy Thanh. Động tác tuy đơn giản nhưng giống như đã trải qua thiên chuy bách luyện, tốc độ cực nhanh, lực phát ra vô cùng mạnh mẽ. Khi cổ tay phải của hắn đưa lên nhìn rõ ba khỏa Băng chủng Phỉ Thúy dứt khoát xuất hiện, thế nhưng chính là ba khỏa Thể Châu tinh thuần lực lượng, hơn nữa cùng Chu Duy Thanh giống nhau, cũng là Thiên Châu Sư Tam châu cấp bậc. Có thể gia nhập vào Diệp gia hơn nữa còn là đầu lĩnh trong đám học viên bình dân được Diệp gia lựa chọn thì thực lực tự nhiên cũng không kém.

Chu Duy Thanh cũng đồng dạng tung ra một quyền, trong cơ thể mười hai đại tử huyệt đồng thời điên cuồng vận chuyển, thiên lực mênh mông tràn ra. Hắn sở dĩ đi ra khỏi chỗ ngồi của mình thật ra bản thân đã có chủ ỹ rõ ràng.

Oành một tiếng, Chu Duy Thanh vẫn đứng bất động nhưng Đinh Thân bị thối lui về phía sau ba bước mới có thể miễn cưỡng đứng vững được, sắc mặt của hắn nhất thời chợt biến đổi.

Phải biết rằng Đinh Thần thiên lực đã đạt đến tu vị Thiên Thần lực nhị trọng thiên, so với Chu Duy Thanh thì cao hơn lưỡng trọng. Nhưng là lực lượng thân thể của hắn kém không chỉ một bậc. Lúc này hắn chỉ cảm thấy tay phải của mình mất hết cảm giác. Đối mặt với nhau đều là đối thủ Tam châu cảnh giới, song phương cùng là Thể Châu tinh thuần lực lượng, dưới tình huống không sử dụng năng lực ngưng hình thế nhưng lại có kết quả như vậy, thế nào lại không làm hắn khiếp sợ? Nhưng càng làm cho hắn khiếp sợ là ở phía sau. Chu Duy Thanh một thoáng sau như vậy liền biến mất. Lần nữa hắn xuất hiện là ở ngay trước mặt Đinh Thần, chân phải hắn như một cự phủ bổ thẳng xuống. Không một chút do dự, Chu Duy Thanh liền sử dụng Không Gian Bình Di, hắn muốn lập uy nên hắn phải trong thời gian ngắn nhất kết thúc chính là để đạt hiệu quả mạnh nhất.

Không Gian Bình Di căn bản không thể dùng tốc độ để so sánh, ngay trong quá trình đang lui về phía sau của Đinh Thần thì đã thấy chân của Chu Duy Thanh ở ngay trước mặt mình, coi như là am hiểu tốc độ đi nữa thì cũng chưa chắc đã có thể tránh né. Hắn chỉ đành đưa hai cánh tay lên phía trước để đón đỡ đùi phải của Chu Duy Thanh. “Đinh Thần xong.” Ngồi ở khu bình dân học viên Tang Lãng thở dài một hơi lắc đầu. Hắn đã từng nhận thức qua uy lực chân phải của Chu Duy Thanh, hắn cũng biết được đối chọi với lực lượng như vậy chỉ có thể sử dụng ngưng hình Thể Châu tăng cường lực lượng. Mà lực lượng kinh khủng kia cũng không phải là thứ mà Đinh Thần có thể thừa nhận được.

Oành------ Rắc-------

“A…” Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang dội trong cả lễ đường. Đinh Thần cả người đã bị đập ngã xuống đất, đúng như Tang Lãng nói, hắn xong rồi. Cố gắng chống chọi chân phải của Chu Duy Thanh làm cho cả hai cánh tay trong nháy mắt bị chém gãy, đồng thời bị chém gãy còn có xương bả vai của hắn cùng với năm cái xương sườn. Nếu không phải Chu Duy Thanh hạ thủ lưu tình thì không chỉ có như vậy mà đầu hắn cũng bị đập vỡ. Trong chốc lát, lấy Chu Duy Thanh làm trung tâm, phương viên xung quanh năm mươi mét im lặng như tờ. Lúc trước còn đang nói chuyện rầm rì vô cùng hung hăng thì bây giờ Diệp Lâu như là mắc một cái xương gà ở cổ sắc mặt tái nhợt khi chứng kiến một màn vừa mới xảy ra.

Chẳng ai ngờ ở việc so đấu lực lượng thuần túy mà Đinh Thần lại thảm bại như vậy, càng làm người ta không nghĩ ra chính là biểu hiện của Chu Duy Thanh.

Ra tay độc ác như vậy, một cước này của Chu Duy Thanh cơ hồ tương đương đã đem Đinh Thần phế đi. Từng ngụm từng ngụm máu tươi từ trong miệng của Đinh Thần phun ra, hắn nằm trên mặt đất cơ thể không ngừng co rút run rẩy.

Hắn cùng Đinh Thần đều là các học viên khu bình dân, giờ phút này cũng không có một người nào, không có một ai dám hướng Chu Duy Thanh mà phát động công kích.

Lúc trước hai người học viên mới đi ra bao gồm Mã Quần và tên thanh niên có khuôn mặt lạnh lùng con ngươi cũng một trận đều co rút lại.

Thời điểm Thượng Quan Băng Nhi chứng kiến chân phải của Chu Duy Thanh cùng hai tay của Đinh Thần trong nháy mắt va chạm vào nhau thì cũng nhắm chặt hai mắt lại. Cùng Tiểu Béo hắn so đấu khí lực thì làm sao có kết quả tốt được? Ở Thiên Cung doanh cho dù Thất châu cấp bậc Thể châu Sư Hoa Phong ( cái này chắc tác giả nhầm vì Hoa Phong là Ý châu sư Phong thuộc tính, cái này mình dịch đúng theo Convert. Biên: Trong Thiên Cung Doanh cũng chỉ có Mộc Ân Lục Châu Thể Châu có một nửa tăng phúc lực lượng + Hàn Mạch, cấp bậc Lục châu Thể Châu sư , Thể Châu thuộc tính là cứng rắn cùng sức chịu đựng. Chắc viết nhiều quá nên tác giả ong đầu ) cũng không giám chính diện va chạm với chân phải của Chu Duy Thanh. Lực lượng chân phải của Chu Duy Thanh không thể dùng lực lượng bình thường của Ngự Châu Sư mà đánh giá được. Ngày hôm qua Minh Hoa đã phải tận lực sử dụng phương pháp chiến đấu liều mạng mới có thể đối phó với được với Chu Duy Thanh.

Nhìn Đinh Thần té trên mặt đất, Chu Duy Thanh cũng không có nửa phần tình cảm, “Một người mất đi năng lực của một Thiên Châu sư như ngươi. Vương! Bát! Đản hắn sẽ cung cấp cho ngươi đãi ngộ rất tốt sao. Bán mình rất thoải mái sao? Nếu như ta không nhìn lầm thì trên người của ngươi có Hắc Ám phong ấn, ngươi rốt cục cũng chỉ là một tên đầy tớ mà thôi. Sau này đừng để cho ta thấy ngươi ở trong học viện nữa, nếu không cho dù xương của ngươi tốt, ta cũng có thể như cũ đem nó chặt đứt. Nguyện làm chó cho người ta cũng không phải là ngươi sai, nhưng ở trước mặt ta kêu gào thì chính là ngươi không đúng.”

Nói tới chỗ này, hắn quay đầu lại nhìn về phía nhóm học viên bình dân còn lại: “Một đám nhu nhược nguyện ý làm chó, đánh các ngươi cũng làm ô uế chân ta.”

Vừa nói thân hình hắn chợt lóe, không Gian Bình Di lại vừa xuất hiện, nhưng là lần này hắn xuất hiện ở trước mặt của Diệp Lâu. Diệp Lâu thất kinh ,sắc mặt tái nhợt ngã ngửa ra phía sau, ngồi trên mặt đất, giọng run run nói: “Ngươi, người muốn làm gì?” Ở Trong mắt hắn lúc này Chu Duy Thanh toàn thân tràn ngập lệ khí tựa như một ôn thần.

Chu Duy Thanh khẽ mỉm cười, ngồi cuống bên cạnh, vỗ vỗ lên khuôn mặt trắng bệch của hắn: “Yên tâm, ta sẽ không làm cái gì với ngươi cả, trở về nói với lão đại ngươi, lần sau nhớ tìm một quả trứng tốt đến đây, đừng có tìm loại người dài ngoàng như người. Ngươi có thể lăn.” Diệp Lâu vốn còn muốn nói đôi lời, nhưng nhìn bộ dạng mỉm cười của Chu Duy Thanh, hắn quả thật không nói nên lời, đi ra ngoài mang theo hai tên quý tộc nhanh chóng chạy đi.

Chu Duy Thanh lại một lần nữa đứng thẳng lên, hướng đến hơn hai mươi bình dân học viên mới thản nhiên nói: “Cao cấp bình dân học viên ta không xen vào, nhưng là sau này muốn ở nơi này sống mấy năm, nếu như trong các ngươi người nào đầu phục thì cút ngay đi, đừng để ta thấy các ngươi ở trong lớp, nếu không Đinh Thần chính là kết quả của các ngươi.”

"Ngươi dựa vào cái gì?” Thanh niên có vẻ mặt lạnh lùng đứng bên cạnh Mã Quần trầm giọng xuống nói: “Ngươi có quyền gì mà quyết định vận mệnh của người khác? Lựa chọn như thế nào là chuyện của riêng chúng ta. Học viện không phải nơi ngươi có thể tự tiện xắp đặt. Nếu có dựa vào quý tộc thì đó cũng là quyết định của riêng chúng ta.”