Thiên Châu Biến

Chương 6-2: Bích Tỉ vi tế. Biến Thạch Miêu Nhãn (2)

Khi nàng muốn vận khởi Thiên lực, lại phát hiện, Thiên lực của mình chỉ còn lại một tia, ngay cả xuất ra Thể châu và Ý châu cũng không thể làm được. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể đi tìm vũ khí bên cạnh.

"Ưhm..." Đúng lúc ấy, Chu Duy Thanh rên nhẹ một tiếng, cũng từ trong hôn mê thanh tỉnh lại. Hắn tỉnh lại là vì khi Thượng Quan Băng Nhi lật từ trên người hắn xuống lại đè lên tay hắn.

Mơ mơ màng màng mở mắt , hắn liền nhìn thấy được Thượng Quan Băng Nhi không có một mảnh vải che thân, nhất thời, hắn mở to hai mắt. Động tác của Thượng Quan Băng Nhi cũng trong nháy mắt ngừng lại, trong đôi mắt đẹp tràn ngập tức giận và sát khí, hung hăng nhìn hắn. Nhưng nàng cũng kinh ngạc phát hiện, Chu Duy Thanh giật mình như thế nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, hơn nữa còn lập tức nhắm hai mắt lại, trong miệng lẩm bẩm nói: “Làm ta hết cả hồn , nhất định là xuân mộng. Tiếp tục ngủ, nói không chừng còn có thể cùng nàng phát sinh chuyện gì." (Dg: Ta kháo, thằng dâm dê đê tiện này ….  )

"Ta —— muốn —— giết —— chết —— ngươi ——." Năm chữ này cơ hồ từ kẽ răng Thượng Quan Băng Nhi phát ra , nàng cũng đã tìm thấy vũ khí. Miễn cưỡng chống đỡ thân thể rút ra một mũi tên trong bao tên, hướng Chu Duy Thanh mà đâm tới.

Mà khi Chu Duy Thanh nghe được tiếng nàng nghiến răng nghiến lợi, cũng đã tỉnh táo lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Thượng Quan Băng Nhi hướng mình đâm tới,hắn kinh hoảng vội vàng né tránh, tốc độ so với trước kia nhanh hơn rất nhiều, trực tiếp từ chỗ nằm nhảy ra, tránh thoát một kích của Thượng Quan Băng Nhi. Mà Thượng Quan Băng Nhi sau khi phát ra một kích kia, một chút thể lực vừa khôi phục nhất thời tiêu hao hơn phân nửa, hẳn là không thể tiếp tục truy kích.

"Đây là thật sao?" Chu Duy Thanh trợn mắt há hốc mồm nhìn Thượng Quan Băng Nhi. Hắn cũng dần dần thanh tỉnh lại, lúc này hắn đã xác định mọi chuyện là thật. Thật sự chuyện trước mắt làm hắn quá xúc động.

Hắn nhìn thấy Thượng Quan Băng Nhi không chỉ trần như nhộng, mà trên làn da mềm mại nõn nà của Thượng Quan Băng Nhi cơ hồ chỗ nào cũng thấy được vết bầm tím, cái đùi thon dài tựa hồ còn có vết máu ẩn hiện.

ý niệm đầu tiên của Chu Duy Thanh chính là mình xong đời rồi, hắn đã nhớ lại một chút chuyện phát sinh tối hôm qua, nhưng hắn chỉ nhớ rõ mình tựa hồ thấy được một con cọp quái dị lưng mọc hai cánh, đuôi có móc giống bò cạp, rồi hắn hoàn toàn không khống chế được thân thể của mình nữa, lâm vào trạng thái nửa hôn mê, cả người cũng đắm chìm ở trong thống khổ vô cùng. Nhưng sau đó tựa hồ cảm giác bất đồng, hắn phảng phất tìm được một chỗ phát tiết, một loại cảm giác cực kì sảng khoái từ từ thay thế thống khổ lúc trước. Trong cơ thể vô số đạo khí lưu điên cuồng cũng dần dần yên tĩnh trở lại, thống khổ từ từ biến mất, hắn hoàn toàn hiểu rõ, mình tựa hồ đã tỉnh lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, mà khi đó hắn đã nhìn thấy Thượng Quan Băng Nhi, khi đó nàng phảng phất đang ở dưới người mình rên rỉ ...

Chu Duy Thanh mặc dù có chút hèn mọn , có chút giảo hoạt, phát dục so với bạn cùng lứa tuổi sớm hơn một chút, vóc người cao lớn hơn một chút, nhưng thực tế, bản tính cũng không xấu. Gặp phải loại chuyện này, đầu óc của hắn cũng trống rỗng. Hủy đi sự trong sạch của người ta hơn nữa còn bạo ngược như thế, bất luận Thượng Quan Băng Nhi hiện tại làm gì hắn, hắn cũng sẽ không có nửa phần oán hận.

Thượng Quan Băng Nhi run rẩy bò dậy, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, có chút khó khăn giơ mũi tên lên, lần nữa đâm tới Chu Duy Thanh.

Đinh, một tiếng nhỏ vang lên, mũi tên đâm vào ngực Chu Duy Thanh, bị nội giáp trên người hắn ngăn lại, Thượng Quan Băng Nhi hiện tại căn bản là không có bao nhiêu khí lực, lần này đem hết toàn lực đâm tới, ngược lại làm nàng ngã vào trong ngực Chu Duy Thanh.

Chu Duy Thanh theo bản năng ôm lấy thân thể mềm mại đầy vết bầm tím của nàng, một đâm này của Thượng Quan Băng Nhi cũng làm hắn thanh tỉnh mấy phần.

"Thật xin lỗi, ta thật không phải cố ý , ta cũng không biết tại sao lại như vậy. Mặc dù ta biết ta không xứng với ngươi, nhưng nếu như ngươi nguyện ý, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi ." Chu Duy Thanh nói ra những lời này, hắn rất chân thành , không có một chút đùa giỡn như bình thường, trước kia lúc ở nhà, chỉ khi hắn phạm vào sai lầm lớn mới xuất hiện tình huống như thế.

Thân thể Thượng Quan Băng Nhi trong ngực Chu Duy Thanh tựa hồ cứng lại, bởi vì nàng ngã vào trong ngực Chu Duy Thanh, ánh mắt rơi vào cổ tay trái Chu Duy Thanh, nàng nhìn thấy một khỏa châu màu đỏ, cực kỳ giống với Hồng Bảo Thạch Ý châu. Sở dĩ nói nó cực kỳ giống với Hồng Bảo Thạch, là bởi vì màu sắc nó cùng Hồng Bảo Thạch giống nhau như đúc, nhưng lại có điểm hoàn toàn khác Hồng Bảo Thạch, trên khỏa châu màu đỏ có một vệt ánh sáng, vệt ánh sáng này vô cùng xinh đẹp, giống như là mắt mèo vậy. Không sai, đây chính là đặc thù của Miêu Nhãn bảo thạch.

Thân là Thiên Châu sư, Thượng Quan Băng Nhi đối với Ý châu của Thiên Châu sư cực kỳ nhạy cảm, mặc dù lúc này đang cực kì thống khổ, cũng không thay đổi bản năng của nàng. Thân thể nàng sở dĩ bất động, cũng là bởi vì thấy được khỏa thiên châu quái dị này. Trong trí nhớ của nàng, không có bất kỳ loại thiên châu nào có hình dáng này .

Miêu Nhãn Thiên châu đúng là có tồn tại, nó tượng trưng cho Không Gian Hệ thuộc tính trong tứ đại thượng vị Ý châu, nhưng là Ý châu sư bình thường nếu như có Miêu Nhãn Ý châu, thì màu của Miêu Nhãn Ý châu hẳn là màu vàng, đây là Miêu Nhãn bảo thạch bình thường. Mà Thiên Châu sư nếu như có Miêu Nhãn Ý châu, Ý châu sẽ là hình thái Miêu Nhãn bảo thạch cao nhất, chính là Miêu Nhãn bảo thạch đẹp nhất, huyễn lệ nhất - Kim Lục Miêu Nhãn(Kim: vàng; Lục: xanh lá cây). Kim Lục Miêu Nhãn có màu vàng nhàn nhạt cộng thêm một chút xanh nhạt lóng lánh mỹ lệ, cũng không phải là màu đỏ.

Thượng Quan Băng Nhi giơ tay lên, muốn lau nước mắt, nhìn rõ ràng một chút, nhưng Chu Duy Thanh đang ôm nàng lại hiểu lầm. Hắn cho là Thượng Quan Băng Nhi lại muốn động thủ với hắn lần nữa.

Trên người Chu Duy Thanh mặc dù có nội giáp Thái Hợp Kim, nhưng cũng chỉ là phòng hộ nửa người trên mà thôi, Thượng Quan Băng Nhi lại là Thiên Châu sư! Thiên tính sợ chết làm cho hắn theo bản năng buông Thượng Quan Băng Nhi ra, chạy vào một góc lều.

Thượng Quan Băng Nhi ngã vào chỗ nằm, nhất thời, đau đớn làm thân thể của nàng không khỏi co rút lại , cũng từ trong khiếp sợ tỉnh lại, oán hận mãnh liệt lần nữa xuất hiện.

Chu Duy Thanh tối ngày hôm qua bắt đầu lúc tu luyện, áo ngoài đã cởi ra, vì vậy, khi thân thể của hắn sinh ra dị biến, chẳng qua là áo lót bên trong bị xé nát mà thôi, ý niệm sợ chết trong đầu vừa xuất hiện, nhất thời giống như thủy triều cuồn cuộn dâng lên, hắn nhặt lấy quần áo của mình, nghiêng người chạy ra khỏi trướng, tốc độ so với bình thời còn nhanh hơn.

Lúc này đã là sáng sớm, sắc trời bên ngoài đã tờ mờ sáng. Phía chân trời ánh sáng đã bắt đầu khuếch trương .

Vừa ra khỏi trướng, Chu Duy Thanh vội vàng mặc quần áo rồi nhanh chân bỏ chạy, hắn biết mình thật có lỗi với Thượng Quan Băng Nhi, nhưng bất luận thế nào, cũng phải thoát được tính mạng trước rồi hãy nói.