Thiên Châu Biến

Chương 67-1: Nghệ chấn quần hùng - Thượng Quan Băng Nhi (1)

- Muội chỉ am hiểu tốc độ bắn thôi! Lực công kích tuy không bằng Chu Béo, nhưng tốc độ lại hơn xa hắn, có điều không có năng lực phụ trợ hạn chế hay trói buộc gì cả. Lâm đội trưởng chỉ nên xem muội như một Cung thủ Tam châu bình thường nhé.

Nàng nói rõ năng lực của mình là để cho Lâm Thiên Ngạo tiện sắp xếp toàn đội. Là một đội trưởng, nếu như không biết được thực lực của các đội viên thì sao có thể phát huy ra chiến lực mạnh nhất của đội ngũ?

Lâm Thiên Ngao giãn mày, trong mắt lộ mấy phần tán thưởng. Có lẽ, thực lực của Thượng Quan Băng Nhi không cường đại, nhưng cô nàng lại khiến cho người ta có cảm giác rất dễ thân cận.

Năm nay, Lâm Thiên Ngao đã hai mươi chín tuổi. Gã gọi Thượng Quan Băng Nhi là tiểu cô nương cũng tuyệt không quá phận.

- Vậy muội muội chịu trách nhiệm công kích từ xa nhé. Đừng đứng quá xa ta năm thước đó!

Đối với Thượng Quan Băng Nhi, Lâm Thiên Ngao thật ra muốn chiếu cố nàng nhiều hơn. Không chỉ vì nàng có thực lực yếu nhất mà còn vì nàng có quan hệ với Chu Duy Thanh, là người Chu Duy Thanh theo đuổi. Do đó bản thân gã tự nhiên phải bảo vệ cho bạn gái của Chu Duy Thanh.

Khi Chu Duy Thanh mang theo Phì Miêu chui vào trong huyệt động quá một khắc*, Tiểu Tứ đã trở lại rất nhanh. Sắc mặt hắn hết sức không bình thường, lao vụt đến trước mặt Lâm Thiên Ngao rồi nói:

- Đội trưởng, tình hình tựa hồ có điều gì đó không ổn! Ta mới rồi kiểm tra trong rừng cây, phát hiện nhiều động vật nơi đây có vẻ đang bị thứ gì đó ảnh hưởng mà trở nên cực kỳ phấn khích, dường như có cả sợ hãi. Mắt của chúng đều hướng về chỗ chúng ta. Tiểu Bạch Hổ của Chu Duy Thanh rốt cuộc là Thiên thú gì? Sao lúc tiến cấp lại tạo ra động tĩnh lớn đến thế? Cho dù lân cận không có Thiên thú, chỉ sợ cũng sẽ dẫn không ít mãnh thú khác từ xa tới, chúng ta cần phải cẩn thận hơn.

Lâm Thiên Ngao nhíu mày, nhưng dù bất kỳ tình huống nào xuất hiện thì bọn họ cũng phải hộ pháp cho Chu Duy Thanh cùng Mèo Mập. Hiện tại, những người này chỉ có thể cầu nguyện cho không có Thiên thú cường đại nào bị hấp dẫn đến mà thôi.

Thời gian trôi qua từng phút, từng giây. Không gian xung quanh vẫn an tĩnh lạ thường. Giây lát đã qua đi nửa canh giờ, vốn mọi người ai nấy đều khẩn trương nhưng cũng dần dần bình tĩnh lại. Nhưng Lâm Thiên Ngao vẫn không hề buông lỏng chút nào, bắt tất cả giữ nguyên như cũ.

Bất chợt một thanh âm giận dữ tựa như tiếng sấm liên tục rống lên từ khu rừng rậm phía Tây. Mặc dù khoảng cách còn rất xa, nhưng tiếng gầm lớn như thế đã khiến cho mọi người đều phải biến sắc.

Lâm Thiên Ngao trầm giọng quát:

- Chuẩn bị ứng biến!

Không bao lâu sau mọi người liền ngửi thấy một mùi tanh tưởi nồng nặc truyền đến. Đột ngột, từ trong rừng đã nhảy ra bảy, tám Thiên thú vô cùng hung mãnh.

Con Thiên thú đi đầu bộ dạng giống như sư tử, thân hình dài đến bốn thước, cao quá một mét năm, chung quanh đầu lông bờm đỏ rực, ánh mắt như Hồng Bảo Thạch chớp lóe hung quang. Đằng sau nó có bảy con như vậy, nhưng đầu chúng không có lông bờm, hẳn là sư tử cái. Bọn chúng đều có điểm chung chính là màu lông đỏ như máu.

Sau khi tám con sư tử xuất hiện, chúng lập tức tán ra, vây quanh huyệt động, trong miệng không ngừng phát ra từng tiếng gầm rống.

Con sư tử đầu đàn mạnh mẽ ngửa mặt lên trời giận dữ rống to, thanh âm đinh tai nhức óc khiến tim người đập nhanh thình thịch, trong lòng phát lạnh. Hiển nhiên, tiếng rống giận dữ lúc trước là xuất phát từ con sư tử này.

Móng vuốt tám con sư tử đều đã giương ra, có vẻ tâm tình chúng đang vô cùng bất an. Ánh mắt con nào con nấy đều nhìn chằm chằm vào huyệt động sau lưng mọi người.

Lâm Thiên Ngao trầm giọng:

- Mọi người cẩn thận, đây là Huyết Diễm Sư! Con đầu đàn có thực lực chừng Tông giai sơ cấp, những con khác đều là Tôn giai trung cấp cả đấy. Chúng ta gặp phải cường địch rồi! Giết! Không cần nể nang gì nữa!

Ô Nha cười hắc chắc, cổ tay vung lên, Ô Kim Đồ Thần Phủ tái hiện. Túy Bảo ở cạnh Lâm Thiên Ngao cũng cười lạnh rồi đưa tay tới trước, năm viên Thể châu màu đen lặng lẽ hiện ra. Thể châu của y chính là sức chịu đựng. Một viên Thể châu trong đó chợt sáng bừng lên, lập tức trong tay Túy Bảo một thanh trường côn xuất hiện. Cùng lúc đó, đầu, ngực, eo và tay trái y cũng được bao phủ bởi những mảnh khôi giáp màu đen. Không ngờ trên người y lại có năm trang bị Ngưng hình, có điều chỉ là khải giáp không hoàn chỉnh. Bộ trang bị này lúc đầu do một vị Ngưng Hình Tông sư cao cấp luyện chế, phải có tám phần gộp mới tạo Ngưng hình khải giáp đầy đủ.

Đôi cánh của Tiểu Tứ cũng vươn dài rồi vỗ mạnh, nâng toàn thân hắn bay lơ lửng trên không trung, ánh mắt sắc bén nhìn đám sư tử, hoàn tất công tác chuẩn bị. Hiển nhiên, hắn chịu trách nhiệm tập kích, quấy rối, bên nào gặp nguy hiểm hắn sẽ tới giúp bên đó đối phó.

Tiểu Viêm cùng Diệp Phao Phao đồng thời thúc dục Thiên lực, trong tay cả hai hiện ra một cây trượng ngắn, dài tầm bốn thước, trên đỉnh khảm châu.

Loại vũ khí này được gọi là Ý châu Tăng Phúc thủ trượng, có thể tăng cường uy lực cho kỹ năng Thác ấn của Ý châu. Thích hợp với Ý châu Nguyên tố hệ của Thiên Châu Sư.

Đứng ở chính giữa, hai tay Lâm Thiên Ngao khẽ nhấc lên, tổ hợp Ngưng hình Thuẫn của gã đã phóng thích ra. Có điều lúc này gã chỉ tạo thành ba bộ phận, hai mắt nhìn chăm chú con sư tử đầu đàn đầy hung mãnh kia.

Bọn họ đều đến từ Học viện Thiên Châu lừng danh, không phải là những kẻ mới lần đầu tiên đối mặt với Thiên thú. Vì để rèn luyện năng lực phối hợp nên có một thời gian bọn họ được phái đi săn giết Thiên thú, tăng thêm kinh nghiệm. Vì vậy, cho dù thực lực của Huyết Diễm Sư trước mắt có mạnh mẽ đến mấy thì cũng không khiến bọn họ náo loạn chút nào.

- Hống!

Nhìn chằm chằm Lâm Thiên Ngao, con Huyết Diễm Sư đầu đàn nỗi giận gầm một tiếng, chân trước sải ra đập vào nền đá tạo nên những âm thanh ầm ầm thật lớn, bộ lông trên thân nó tựa như bốc cháy, đỏ rực. Không chỉ nó mà những con Huyết Diễm Sư khác cũng như thế, chỉ là sắc máu trên lông chúng so với con đầu đàn nhạt hơn khá nhiều mà thôi.

- Cẩn thận!

Lâm Thiên Ngao quát vang.

Khi gã vừa hét lên nhắc nhở, bảy con sư tử đồng thời chuyển động. Huyết Diễm Sư trong Thiên thú coi như thuộc hạng yếu kém, tuy bọn chúng trời sinh ra có sức lực rất lớn, thân thể lại cực kỳ bền bỉ. Khi phát động công kích, trên thân còn bốc lên huyết diễm có nhiệt độ rất cao, lực công kích tương đối mạnh mẽ. Nhưng thiếu sót của bọn chúng chính là không có năng lực công kích từ xa, hơn nữa, cấp bậc Tiên thiên khá thấp. Dù là Huyết Diễm Sư Vương, tu vi cũng không vượt quá Trung giai. Trong khi đó, Huyết Diễm Sư trước mặt tối đa cũng chỉ cấp Sư Vương mà thôi, thậm chí còn không tới.

Bảy đầu Huyết Diễm Sư đồng thời lao tới, tốc độ của chúng thật mau lẹ, tựa như có bảy đạo huyết quang từ khắp các hướng đánh úp về phía mọi người.

Cũng thật kỳ lạ, có lẽ vì Ô Kim Đồ Thần Phủ của Ô Nha có lực chấn nhiếp quá mạnh mẽ hay sao đó, mà không một con Huyết Diễm Sư nào nhắm nàng ta công kích cả. Ba con thì chồm tới Túy Bảo, hai con lao về Thượng Quan Băng Nhi, còn hai con khác cố gắng từ mặt bên vòng qua rồi nhào vào Tiểu Viêm cùng Diệp Phao Phao. Không nghi ngờ gì, đối tượng mà bọn chúng “ưu tiên” tấn công chính là Túy Bảo.

Lâm Thiên Ngao vẫn không nhúc nhích, vì gã tuyệt đối tin tưởng đồng bạn của mình. Ánh mắt gã thủy chung vẫn nhìn chằm chằm vào con Huyết Diễm Sư Vương mà gã đoán là đạt tới Tông cấp Thiên thú kia.

Bởi bản thân Lâm Thiên Ngao cũng không dám chắc có thể thắng nó.

Nhưng không ai ngờ rằng, người phát động công kích đầu tiên lại là Thượng Quan Băng Nhi.

Trên đầu bảy con Huyết Diễm Sư đột nhiên xuất hiện bảy luồng sáng màu xanh rực rỡ. Thậm chí, không một ai nhìn rõ động tác của Thượng Quan Băng Nhi như thế nào, chỉ cảm thấy Thanh Linh Cung đầy hư ảo trên tay nàng chợt lóe lên rồi phát ra bảy đạo thanh quang.

Thiên thú đầu tiên hứng chịu công kích chính là ba con Huyết Diễm Sư đang lao về phía Túy Bảo. Hơn nữa, đòn tấn công của Thượng Quan Băng Nhi nhắm về ba con Huyết Diễm Sư này rất có sự tính toán. Hai mũi nhanh nhất ẩn chứa Thiên lực Phong hệ nhắm thẳng vào mắt hai con lao tới trước, bởi dù cho thân thể chúng có mạnh đến đâu thì mắt của chúng vẫn là nơi cực kỳ yếu ớt. Ngay lập tức, hai con Huyết Diễm Sư đó cơ hồ cùng dừng lại, bọn chúng chỉ kịp nhắm nghiền mắt, dùng cặp mí thật dày để ngăn cản công kích của Thượng Quan Băng Nhi.

Mũi tên bắn tới chỉ để lại một vệt máu trên thân Huyết Diễm Sư, rõ ràng đã sai trật. Nhưng khi bọn chúng gầm lên rồi cụp mí xuống thì hướng lao đến đã bị lệch đi. Rồi sau đó, mũi tên thứ ba của Thượng Quan Băng Nhi mới tiếp tục bắn về phía con Huyết Diễm Sư còn lại đang công kích Túy Bảo.

Ba mũi bắn ra, hai con dừng lại, để lộ thân hình một con, khiến cho Túy Bảo khỏi phải một lúc đối đầu với ba con Huyết Diễm Sư. Nhờ Thượng Quan Băng Nhi, áp lực lên Túy Bảo đã giảm xuống rất nhiều, trường côn màu đen trong tay y chợt vàng rực, cực nhanh phang thẳng xuống đầu con Huyết Diễm Sư còn lại. Côn ảnh vút qua khiến không gian xung quanh phải xao động không ngừng. Lúc này Huyết Diễm Sư đã không cách nào đoán được vị trí đánh tới của của hắc côn, bởi sắc vàng rực rỡ đã làm nó hoa mắt.

Một côn của Túy Bảo đập xuống, thì mũi tên thứ ba của Thượng Quan Băng Nhi cũng vừa đến, mục tiêu vẫn là con mắt của Huyết Diễm Sư. Lần này, thì nó chính xác xuyên thẳng vào mắt con sư tử. Mũi tên này được Thượng Quan Băng Nhi vận vào rất nhiều Thiên lực, lại thêm nàng sử dụng kỹ năng tự động truy tung, cho nên bất luận lực xuyên thấu hay chống lại sức đề kháng của Huyết Diễm Sư đều vượt xa hai mũi tên lúc nãy.

Huyết Diễm Sư đang đối mặt với công kích của Túy Bảo, thì bất ngờ bị mũi tên này bắn thủng mí mắt. Dù chỉ là vết thương khá nhẹ, không đến nổi bị mù, nhưng dù sao đó vẫn là con mắt! Đối với đại đa số sinh vật mà nói, con mắt chính là nơi yếu ớt nhất, bị một mũi tên như vậy bắn trúng thì làm sao có thể chịu cho thấu được đây…