Thiên Chi Kiều Nữ

Chương 15

Nữ hài kia tầm 8, 9 tuổi, một thân xiêm y lam sắc, từ trên núi chậm rãi bước xuống, tuy trong lời nói có chứa đao, lại nở nụ cười ôn nhu hàm súc, tuổi còn nhỏ đã có khí chất nổi bật.

Lien Ngữ Hàm biết nàng ta hỏi mình, nhưng nàng chỉ liếc mắt nhìn, quay đầu nói gì đó vào tai tổ phụ, khiến An quốc công cười to không dứt, phất tay ý bảo các thị vệ mở đường, ôm tiểu tôn nữ đi vào trong sơn môn.

Nhìn thoáng qua gương mặt nữ hài kia, Liên Ngữ Hàm thấy trên mặt nàng ta tràn đầy vẻ kinh ngạc. Nàng dựa đầu lên vai tổ phụ, híp mắt hưởng thụ nắng ấm đầu xuân – Mạnh Vũ Tình ngươi là cái thá gì chứ? Cũng xứng nói chuyện với ta ư? Hừ!

Đợi đoàn người biến mất sau sơn đạo, Mạnh Vũ Tình mới phục hồi từ trong kinh ngạc, bởi vì khuất nhục mà tràn đầy nước mắt, ngửa đầu nghẹn ngào hô một tiếng: “Sư phó…”

Yến Hoài Tiên – vị nam tử trung niên lúc đầu mở miệng – đưa tay xoa đầu an ủi tiểu đồ đệ, tầm mắt vẫn hướng về nơi hai ông cháu kia biến mất, trong mắt có lửa giận, cũng có tò mò.

Hắn xuất thân từ đệ tử thế gia, trước kia bởi hôn sự không như ý mà rời nhà trốn đi, dựa vào môt thân võ nghệ lăn lộn trên giang hồ. Vận khí của hắn khá tốt, sau mười mấy năm đánh ra chút tên tuổi, người giang hồ thấy hắn luôn tỏ vẻ tôn kính, đã nhiều năm chưa gặp người đối xử với hắn như vậy rồi.

Không cần quan sát nhiều, chỉ đơn thuần nhìn kiểu xuất hành phô trương này và đám thị vệ kia là biết tổ tôn này có thân phận bất phàm, nhưng khiến hắn nghi hoặc nhất là, tiểu cô nương kia tuy nhỏ tuổi nhưng cước bộ nhẹ nhàng, rõ ràng là người luyện công phu. Sao gia đình như vậy lại để nữ nhi tập võ?

Điều này thật làm người ta khó hiểu.

Lắc đầu, tạm thời đè nén những nghi hoặc này xuống, Yến Hoài Tiên cúi đầu thấy tiểu đồ đệ đang nước mắt lưng tròng nhìn mình, dường như vì không được hắn an ủi, lúc này chu chu cái miệng nhỏ nhắn, vừa bất mãn vừa khổ sở.

Yên Hoài Tiên thấy phiền, lại không thể phát giận với nàng, chỉ có thể tận lực làm cho sắc mặt mình không quá cứng ngắc, nói: “Sao con lại đi xuống một mình? Hạ nhân đâu hết rồi?”

Mạnh Vũ Tình khoe khoang: “Con nghe nói sư phó muốn đi gặp tỷ phu tương lai nên xuống đây đón người. Nhóm nha hoàn ma ma nhìn chằm chằm không để con chạy loạn, con liền ném bọn họ lại tự mình chạy đến.”

Yến Hoài Tiên nghe vậy tâm tình càng hỏng mất, đồ đệ này hắn thật sự không thể thích nổi – Cữu cữu của Mạnh Vũ Tình chính là viện trưởng thư viện Vạn Tùng Bạch Dung An. Hắn nể mặt bằng hữu mới nhận nàng. Sau khi thu đồ đệ hắn cũng muốn dạy dỗ thật tốt, thế nhưng Mạnh Vũ Tình không những tư chất tập võ bình thường, lại vô cùng hẹp hòi, bản lĩnh giả vờ yêu kiều duyên dáng là đệ nhất, có lẽ phụ huynh nàng thích bộ dáng này, nhưng Yến Hoài Tiên lại chán ghét đến cực điểm, thật sự khó có thể chịu đựng.

Cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, Yến Hoài Tiên thản nhiên mở miệng:“Tỷ phu con đã lên núi trước, ta cũng chưa gặp, bây giờ chắc đang ở chỗ cữu cữu con đó.” Nữ hài nhi còn nhỏ đã nhiều mưu mô như vậy, mấy tâm tư nho nhỏ của nàng Yến Hoài Tiên không hiểu ư? Hắn chỉ lười vạch trần thôi.

Mạnh Vũ Tình không có chút tự giác nào, lau khô nước mắt, cười hì hì kéo tay sư phó: “Sư phó, vậy chúng ta nhanh lên đi!”

“Ừ” Yến Hoài Tiên nhịn xuống gân xanh nổi trên trán, không dấu vết rút tay ra khỏi tay nàng. Quả nhiên phải so sánh mới biết, hiện tại hắn vô cùng hoài niệm đại đệ tử của mình, tuy rằng tên kia ba hoa thích đùa giỡn, nhưng lại nhanh nhẹn biết tiến thối…

Bởi tùy tùng quá đông, tổ tôn hai người quần áo bất phàm, thủ vệ không dám ngăn cản, chỉ cẩn thận tiến lên hỏi hai câu liền mở cửa cho đi, thậm chí còn phái người chỉ đường.

An quốc công nắm tay tiểu tôn nữ bước đi chậm rãi, vừa đi vừa hỏi: “Hàm nhi muốn đi dạo ở đâu? Nếu mệt chúng ta có thể đi Dục Tú Các, nghe thủ vệ nói đó là nơi các học giả tiếp khách.”

Lien Ngữ Hàm lắc đầu: “Con không mệt, tổ phụ, chúng ta đi xem tượng Khổng Tử đi.”

“Được!”

Đi%