Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1048: Giả vờ chết cái gì chứ? (2)

- Vậy ta sẽ bắt đầu!

Thấy tên này đến bây giờ còn chưa từ bỏ ý định, muốn cho mình thuần phục thú sủng của hắn một chút, Trương Huyền cười khổ rồi lắc đầu. Lại nhìn về phía đại gia hỏa đang ở trước mắt.

- Rống!

Rít lên một tiếng, Thanh Linh thú cũng giống như Yêu Thần thú, một móng vuốt đập về phía Trương Huyền.

Vừa rồi chủ nhân chịu nhục, nó đã nhìn vào trong mắt. Nó cũng dự định khiến cho Trương sư trước mắt này ăn thiệt thòi lớn.

Chỉ bất quá, nó mới có thực lực Hóa Phàm tứ trọng sơ kỳ, so với Trương Huyền vẫn còn kém một đoạn rất lớn.

Thân thể nhoáng một cái đã tránh thoát công kích, Trương Huyền đánh ra một cái tát.

Phanh!

Một cái bạt tai vang dội quất vào trên khuôn mặt to lớn của Thanh Linh thú, tên này còn chưa có kịp phản ứng thì đã lăng không bổ nhào, đầu đâm vào mặt đất, chỉ để lại hai cái đùi to lớn ở bên ngoài, không ngừng giật giật.

Trương Huyền nắm giữ lực lượng có thể sánh ngang với Hợp Linh cảnh trung kỳ, một cái tát đánh tới lực lượng đã vượt qua hơn hai trăm vạn đỉnh. Ngay cả vũ khí Linh cấp hạ phẩm cũng có thể đánh cho vỡ vụn, nếu không phải hắn đã hạ thủ lưu tình, có lẽ chỉ bằng lần này, đầu thú sủng này không chết thì cũng phải tàn phế.

Đừng nói là phản kháng, ngay cả phản ứng cũng không có kịp phản ứng.

- Ự...c?

- Một cái tát đánh cho linh thú Hóa Phàm tứ trọng ngã lộn nhào?

- Muốn làm được như vậy cần lực lượng lớn thế nào chứ?

Tất cả mọi người như phát mộng.

Linh thú trời sinh đã cường tráng, dựa vào thân thể mạnh mẽ và sức phòng ngự, người cùng cấp bậc căn bản không phải là đối thủ của chúng nó. Nói cách khác, đầu Thanh Linh thú Hóa Phàm tứ trọng sơ kỳ này, nếu nói thực lực chân chính, tuyệt đối có thể so với cường giả Hóa Phàm tứ trọng trung kỳ, thậm chí ngay cả hậu kỳ cũng có thể chiến một trận.

Thực lực cường đại như vậy mà bị một cái tát đánh cho đầu cắm xuống trên mặt đất, ngay cả nửa điểm năng lực phản kháng cũng không có... Muốn làm được như vậy cần lực lượng như thế nào chứ?

Cũng quá đáng sợ a!

Phía dưới lôi đài, Ngô Thiên Hào vừa mới bay trở về nhìn thấy cảnh này, lập tức bị dọa đến mức bờ môi run rẩy.

Vốn hắn cho rằng, vừa rồi đối phương ném hắn đi chỉ là trùng hợp, chỉ cần hơi chú ý thì chắc chắn sẽ không chịu thiệt. Mà bây giờ hắn mới biết... May mắn đối phương chỉ hắn ném đi, nếu như vừa rồi đối phương dùng một cái tát như vậy...

Đoán chừng hiện tại hắn đã nằm ở trong Y Sư công hội, không chết thì cũng đã hoàn toàn biến dạng...

- Là ngươi nói thực lực hắn rất kém hay sao? Quay đầu nhìn về phía đồng bạn, hắn nói:

- Tuyệt giao!

- ... Đồng bạn hắn im lặng.

...

- Không đúng, Trương sư làm như vậy, mặc dù cho thấy thực lực của hắn rất mạnh, thế nhưng... Trực tiếp ra tay đánh cũng không có cách nào bồi dưỡng được hảo cảm, cũng không có khả năng thuần thú thành công!

- Đúng vậy a!

- Nếu như Trương sư cũng không có độ trung thành, như vậy sẽ giống như Vị sư, chẳng lẽ sẽ biến thành tình huống ngang tay?

- Đáng giận, rõ ràng là Trương sư giành được ưu thế, một khi hoà không phân thắng bại, như vậy sẽ vô cùng phiền phức!

Sau khi hết khiếp sợ, mọi người cũng kịp phản ứng lại.

Bình thường thuần thú đều là lấy ra đồ tốt khiến hco linh thú không có cách nào cự tuyệt, thu được hảo cảm.

Động thủ với nó sẽ chỉ làm cho nó càng ngày càng chán ghét, cũng không có cách nào điều tiết được nữa.

Trương sư thân là Thuần Thú sư tứ tinh, có lẽ rất rõ ràng điểm ấy mới đúng chứ? Làm sao lại trực tiếp xuất thủ? Hơn nữa... Còn đánh nặng như vậy!

Trải qua chuyện như vậy, nhất định Thanh Linh thú sẽ chán ghét mười phần, không những không chiếm được độ trung thành mà không cẩn thận còn có thể càng thêm chán ghét.

- Ha ha, để ta xem ngươi còn thuần phục thế nào...

Không nghĩ tới vị Trương Huyền này lại lỗ mãng như thế, dám đánh trả Thanh Linh thú. Thân thể Vị Trường Thanh run lên, kém chút nữ đã cười ra tiếng.

Lúc trước hắn thuần phục tên này đã tốn ròng rã hai năm, các loại bảo vật tùy ý để đối phương lựa chọn sử dụng. Thậm chí còn cùng đi săn một chỗ, ngủ chung. Từ đó mới khiến cho nó ngoan ngoãn thần phục.

Mà đối phương thì tốt rồi, một cái tát đã đánh nghiêm trọng như vậy, dùng tính cách cao ngạo của Thanh Linh thú, không xé nát hắn đã tốt lắm rồi, còn độ trung thành, đừng có mà nằm mơ!

Bản thân không có được độ trung thành của Yêu Thần thú, đối phương cũng không có được độ trung thành của Thanh Linh thú, như vậy nhiều nhất hai người cũng chỉ ngang tay mà thôi!

Thậm chí... Nếu nói tới độ thiện cảm, hắn vẫn chiến thắng.

Coong!

Ngay khi hắn đang tràn ngập cao hứng thì đã nghe thấy tiếng chiêng đồng vang lên, thời gian một nén nhang lại trùng hợp đến.

Lôi đài thi đấu Danh sư, một nén nhang là một phạm vi đại khái. Chỉ có điều, thời gian đến, cũng nên quyết ra thắng bại, nếu không cũng khó mà phán định được.

Đã đến giờ, coi như có thủ đoạn khác muốn dùng thì cũng không kịp, có thể nói... Hắn đã đứng ở thế bất bại.

A!

Không phải các ngươi nói ta chỉ có thể nhận thua ư? Không phải nói ta sẽ thất bại ư?

Hiện giờ ta đã đánh ngang tay, có được tôn nghiêm vô thượng, để xem các ngươi còn nói cái gì nữa...

Càng nghĩ càng vui vẻ, hai mắt bắn ra tinh quang, nhìn về phía người thanh niên cách đó không xa, vẻ mặt ngạo nghễ:

- Trương sư, ngươi không có thuần phục được Thanh Ưng Thú, ta cũng không có thuần phục được Yêu Thần thú, cửa này coi như chúng ta ngang tay, được chứ?

- Ngang tay?

- Không sai, cẩn thận mà nói, ngươi đánh Thanh Linh thú, chọc nó chán ghét, bên trên độ thiện cảm đã thua... Vị Trường Thanh nói.

Không phải muốn ra vẻ khí độ ư? Đây chính là khí độ!

Rõ ràng là hắn thua, còn nói ngang tay...

- Chán ghét?

Ngay khi hắn đang âm thầm đắc ý, chỉ thấy Trương sư ở phía đối diện lắc đầu, lại dùng một cước đá vào trên đùi đầu thú sủng đang giả chết:

- Giả chết cái gì chứ? Còn không mau lên nhận chủ!

Soạt! Rống!

Ngay sau đó hắn đã thấy Thanh Linh thú vội vã từ mặt đất rút đầu ra, vẻ mặt hưng phấn đi tới trước mặt Trương sư, ngã sấp xuống trên mặt đất. Cái đầu không ngừng cọ đến, giống như là một con chó xù gặp chủ nhân vậy.

- Ự...c?

Thân thể cứng ngắc, hai mắt Vị Trường Thanh trừng đến mức sắp rơi xuống trên mặt đất.

Làm sao có thể?

Không phải đối phương vừa mới đánh qua nó ư? Làm sao lại nhận chủ cơ chứ?

Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?