Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1289: Giết chết nha (1)

Cũng đúng!

Nếu như là Bán Thánh, Tòng Thánh, hắn che đậy khí tức, phong bế huyệt đạo, khó mà phát hiện, Thánh giả lại khác biệt!

Bước vào cấp bậc này, đã có thể hoàn mỹ dung hợp hoàn cảnh chung quanh, mọi cử động tự mang uy thế, đừng nói che giấu, coi như giấu ở trong tuyết, chôn dưới đất, cũng có thể bị moi ra.

Thánh giả, cấp độ sinh mệnh đã vượt ra khỏi Hóa Phàm, đạt đến cảnh giới cao hơn.

- Vẫn bị ngươi phát hiện!

Biết tiếp tục ẩn núp cũng không có ý nghĩa, hít sâu một hơi, thân thể Trương Huyền nhoáng một cái, đứng lên.

Vừa rồi hẳn là Minh Lý Chi Nhãn xuất hiện ba động liền bị đối phương phát hiện, tên này cùng Linh thú phi hành dùng đều là thú ngữ, cũng không lo lắng rò rỉ tin tức, nên ẩn nhẫn không phát.

Đợi sự tình thương nghị xong xuôi, mới quyết định moi bản thân ra.

- Danh Sư mới tới?

Tử Dương thú nhìn qua.

Đạt đến Thánh giả, cấp độ sinh mệnh phát sinh biến hóa, đã có thể nói ra ngôn ngữ nhân loại.

- Phải!

Biết ở trước mặt đối phương, là không thể chơi ra trò gian, Trương Huyền gật đầu.

- Còn không có tiến vào học viện, liền đến Kiều Thiên cảnh đỉnh phong, càng có thể tìm tới nơi này, không sai, ở trong tân sinh coi như không phải cao cấp nhất, cũng không xê xích gì nhiều!

Nhìn ra tu vi của Trương Huyền, Tử Dương thú nhẹ gật đầu.

- Còn tốt!

Cười nhạt một tiếng, trên mặt Trương Huyền không có quá nhiều ba động, nhưng bàn chân đạp trên mặt đất, bàn tay giấu ở sau lưng, dường như đang làm gì đó.

- Đừng giở trò ở trước mặt ta... Nếu không, ta sợ khống chế không nổi tính tình của mình!

Dường như nhìn ra động tác của hắn, Tử Dương thú hừ một tiếng.

- Tính khí?

Trương Huyền lắc đầu, mặt lạnh nhạt nhìn qua:

- Cũng đúng, ta cũng sợ khống chế không nổi tính tình của mình đánh chết ngươi!

- Ngươi nói cái gì?

Tử Dương thú sững sờ, giống như nhìn quái vật nhìn về phía thanh niên trước mắt.

Nó là Thánh thú, đối phương chẳng qua là Kiều Thiên cảnh, muốn bóp chết, thậm chí cũng không cần động thủ, chỉ bằng vào linh hồn liền có thể trực tiếp giết chết, lại khoác lác không biết ngượng, nói khống chế không nổi tính tình của mình, đánh chết nó?

Ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?

Không biết trời cao đất rộng!

- Ngươi rất tự tin?

Sắc mặt tái xanh, Tử Dương thú hừ lạnh, ánh mắt như điện mang, tựa như lúc nào cũng có thể thiêu đốt.

- Ta không phải tự tin, mà là nói lời nói thật, như vậy đi, cho ngươi một cơ hội, nhận ta làm chủ, có thể tha cho ngươi khỏi chết...

Hai tay chắp sau lưng, thần sắc của Trương Huyền thản nhiên.

- Người không biết không sợ, xem ra ngươi không biết đang nói chuyện với ai! Đã như vậy, ta liền để ngươi trả giá khi không biết trời cao đất rộng!

Không nghĩ tới một nhân vật như con kiến hôi, thế mà muốn nó nhận chủ, còn tuyên bố không giết nó, khuôn mặt của Tử Dương thú xanh xám, lông tóc toàn thân nổ tung, rít lên một tiếng, bàn tay thô to đột nhiên vươn về trước.

Phần phật!

Linh khí hùng hậu, chớp mắt ở trước mặt tạo thành một bàn tay khổng lồ, tựa như che đậy thiên địa, lăng không mà xuống, như toàn bộ ngọn núi đều ở dưới một ý niệm của nó, liền có thể tiêu diệt.

Mặc dù Thánh thú không thể tu luyện chân khí, nhưng đi đến loại cấp bậc này, nắm giữ năng lực di sơn đảo hải, nhất cử nhất động tự mang chuẩn mực, đừng nói tiêu diệt một ngọn núi, dù quốc gia như Thiên Huyền vương quốc, xóa khỏi khu vực cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Do đó, một chưởng này còn chưa rơi xuống, toàn bộ khu vực tuyết đọng tan ra, cho người ta một loại cảm giác ngọn núi rơi xuống, sao băng vẫn lạc.

- Tự tìm cái chết? Ta xem là ngươi tự tìm cái chết...

Đối mặt một chưởng uy lực như thế, Trương Huyền cũng không tránh né, mà cười nhạt một tiếng, vỗ bàn tay:

- Ngoan Nhân, chơi chết hắn cho ta!

Mặc dù đối phương là Thánh giả, nhưng hắn cũng không phải không có át chủ bài.

Trong Địa cung nhận được hơn hai mươi khôi lỗi, đều có thực lực Thánh giả, đánh một Thánh thú chỉ là Thánh giả nhất trọng, không khó lắm!

Huống chi, trong tay còn có một tồn tại siêu cường tự xưng đối chiến qua với Khổng sư... Ngoan Nhân!

Cái tên này, mặc dù bị vây ở trong Thiên Đạo chi thư, không thể động đậy, nhưng thực lực là thật, đừng nói một con Tử Dương thú, coi như đến mười cái, đoán chừng cũng không đủ giết!

Ầm ầm!

Nương theo bàn tay của hắn, một quyển sách cao ngất xuất hiện ở trên không trung, một trái tim khiêu động, từ trang trong sách hiện lên.

- Phá!

Một thanh âm vang lên.

Soạt!

Như ngôn xuất pháp tùy, lại giống như thanh âm thiên địa, Tử Dương thú đánh ra thủ chưởng, lập tức vỡ vụn như thủy tinh, hóa thành linh khí, tan thành mây khói.

- Cái gì...

Thấy thanh niên tế ra pháp bảo, chỉ nói một chữ, liền đánh nát công kích của nó, con ngươi của Tử Dương thú co rụt lại, dọa đến thiếu chút nữa ngất đi.

Nó là Thánh giả nhất trọng đỉnh phong, thực lực chân chính, coi như ở toàn bộ Hồng Viễn đế quốc, cũng được cho là cao nhất!

Vốn cho rằng đối phó một tiểu tử Kiều Thiên cảnh, dễ như trở bàn tay, nằm mơ cũng không nghĩ tới, đối phương lấy ra bảo vật, một câu phá công kích, một lời ép bát phương!

- Trốn!

Trong lòng sinh ra cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, không có quá nhiều do dự, thân thể Tử Dương thú nhảy lên, thẳng tắp phóng về phía trời cao.

Nó là Thánh thú, mặc dù không có cánh cũng có thể phi hành.

Dù thực lực thanh niên trước mắt này không ra hồn, nhưng pháp bảo trong tay thực quá mạnh, tiếp tục đối kháng tiếp, khẳng định sẽ ăn thiệt thòi, còn không bằng chạy trốn.

- Có ta ở đây, muốn chạy trốn? Nằm mơ!

Mới vừa bay lên không đủ mấy chục mét, liền nghe một thanh âm nhàn nhạt vang lên, ngay sau đó một cỗ sát lục chi khí nồng đậm bay thẳng trong óc, để mắt nó tối sầm lại.