Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1356: Nguy cơ trí mạng (2)

Mới vừa bắt đi bốn hắc y nhân, tên này liền đuổi theo, nói không phải Linh Tài các, hắn cũng không tin ah!

Vì chút đồ vật kia, thế mà ngay cả loại cường giả này cũng có thể kinh động, địa phương kia thật đúng là đủ cố chấp!

- Chẳng lẽ... trong những vật lấy được từ Kỳ Trân lâu kia, có bảo bối gì ta không biết?

Lúc trước phá giải bia đá, đối phương đưa tặng hết đồ vật trong Kỳ Trân lâu, lung ta lung tung một đống lớn, cũng không nhìn kỹ qua.

Vốn cho rằng đến Hồng Viễn thành, chính là một đống rách rưới, không nghĩ tới vì thứ này, Linh Tài các vận dụng cả cường giả Thánh cảnh!

Thật đúng là thủ bút thật lớn!

- Dẫn xuất hắn ra ngoài thành tiêu diệt!

Càng nghĩ càng giận, mắt lộ ra hung quang.

Từng lần không dứt có phải không?

Bốn cường giả Đạp Hư cảnh liền đủ hung ác, ngay cả Thánh giả cũng phái tới, có tin ta giết chết gia hỏa này hay không?

Thánh giả thì thế nào?

Tử Dương thú không phải bị đánh đến tính khí không có sao?

Thật dám động thủ, không ngại thả Ngoan Nhân cùng những khôi lỗi kia ra!

Chẳng lẽ, ngươi thật sự cho rằng ta vừa tới Hồng Viễn thành liền dễ khi dễ?

- Không được, Tử Dương thú là bị Dị Linh tộc mê hoặc, giết thì giết, không quan trọng. Nhưng đối phương là nhân tộc, hơn nữa Linh bảo các khẳng định biết bọn họ đến tìm Tôn Cường, một khi bị giết... sự tình khôi lỗi có khả năng sẽ rò rỉ!

Mặc dù rất muốn tiêu diệt gia hỏa không biết trời cao đất rộng này, nhưng cũng biết không thể lỗ mãng.

Nếu tên này là Linh bảo các phái tới, người sau khẳng định biết hành tung, vạn nhất chết, tin tức có khả năng truyền ra ngoài, bản thân cũng đối mặt điều tra.

Cường giả Thánh cảnh, ở Hồng Viễn thành là tồn tại đỉnh phong nhất, chết một cái, sẽ gây ra khủng hoảng cực lớn, không phải vạn bất đắc dĩ, tốt nhất đừng động.

Nếu không, điều tra đến đám người Tôn Cường, sau đó tra đến bản thân, đến lúc đó, sự tình khôi lỗi Dị Linh tộc liền giải thích không rõ, rất nhiều bí mật của bản thân cũng rất khó che lấp.

Dù sao, một Danh Sư tứ tinh nho nhỏ, làm sao có thể thuần phục đại ma đầu Dị Linh tộc? Lại làm sao có thể để những khôi lỗi này ngoan ngoãn nghe lời?

Đây đều là khó cân nhắc được.

- Không giết, đối phương liền có khả năng đối phó ta... Nên làm cái gì?

Giết không thể giết, nhưng đối phương rõ ràng vì những bảo vật kia mà đến, thật muốn xuống tay với mình thì nên làm cái gì?

Cũng không thể ngồi chờ chết a!

- Xem ra, cần Dương sư ra sân!

Rầu rĩ một hồi, trong lòng hơi động.

Lấy thực lực của hắn, không mượn Dị Linh tộc cùng Ngoan Nhân, muốn chống lại một cường giả Thánh cảnh, khẳng định là làm không được, trừ khi... Có thể lừa dối!

Dù sao chuyện này cũng không phải lần đầu tiên xử lý.

Chỉ cần để hắn bái sư, coi như Linh Tài các muốn tìm phiền toái, cũng sẽ ngừng công kích.

Nghĩ đến nơi này, cũng không do dự, bắp thịt toàn thân nhúc nhích, trên mặt phát sinh biến hóa, biến thành bộ dáng của Dương Huyền.

Nương theo Thiên Đạo Kim Thân tu luyện càng cao thâm, bắp thịt toàn thân có thể tùy tâm sở dục biến hóa ngụy trang, xem như Danh Sư lục tinh đỉnh phong cũng nhìn không ra.

Lúc trước Mạc Cao Viễn liền bị nhẹ nhõm lừa qua, cũng cảm giác không ra Dương sư và hắn là một.

Dù sao đưa lưng về phía đối phương, lại trong đêm tối, đối phương cũng không thấy được dung mạo, lặng lẽ cải biến, không có khả năng biết.

Làm xong những thứ này, lại vận chuyển Thiên Đạo chân khí, lặng lẽ sửa lại khí tức bản thân, khiến người ta cảm thấy mờ ảo đến cực điểm, không cách nào phỏng đoán, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ quay đầu nhìn lại.

- Quan sát!

Trong lòng thấp giọng hô.

Mặc dù Thánh giả phi hành, không giống Hồng Trần Đạp Thiên bộ, tiêu hao chân khí cực ít, nhưng chỉ cần có vận chuyển chân khí, chẳng khác nào đang thi triển võ kỹ, liền có thể lợi dụng thư viện quan sát.

Ông!

Thanh âm kết thúc, trong đầu lay động, quả nhiên một quyển sách xuất hiện ở trước mắt.

Tiếp tục phi hành, bàn tay nhẹ nhàng mở ra.

- Mộc Viên, Danh Sư đường của phong hào đế quốc Thanh Nguyên quốc, Danh Sư thất tinh, Thánh giả tam trọng. Thiếu sót:...

- Danh Sư thất tinh? Thánh giả tam trọng?

Khóe miệng Trương Huyền co giật, suýt chút nữa từ không trung không rơi xuống.

Linh bảo các này, đến cùng có lai lịch gì?

Ngay cả Danh Sư thất tinh cũng có thể thỉnh động?

Loại gia hỏa cấp bậc này, không phải ở Danh Sư đường của phong hào đế quốc, không ra khỏi cửa sao? Vì ít đồ của mình đuổi tới, thật hay giả?

- May mắn không vận dụng khôi lỗi, nếu không sợ rằng chết là ta...

Trong lòng tràn đầy buồn bực, đồng thời cũng âm thầm may mắn.

Một đống lớn khôi lỗi kia, đối phó Thánh giả nhất trọng nhị trọng còn có thể làm được, tam trọng liền khó khăn.

Thánh giả nhất trọng Trục Không cảnh, mở ra Trục Không huyệt, người có thể đạp không mà đi.

Nhị trọng Thần Thức cảnh, mở ra thai nhãn, sinh ra thần thức, tinh thần ngoại phóng, coi như không cần mắt thường, cũng có thể tiến hành phân biệt, quan sát.

Tam trọng Thai Anh cảnh, có chút tương tự Tằm Phong cảnh, người sau trong đan điền ngưng tụ thai nguyên, tựa như Kim Đan, người trước chính là Kim Đan phá xác mà ra, trạng thái như trẻ mới sinh, do đó cấp bậc này cũng gọi là Nguyên Anh cảnh.

Linh hồn ngưng kết Nguyên Anh, đã có thể vận dụng lực lượng thiên địa, tu vi đạt tới loại cấp bậc này, coi là chân chính vào Tiên nhập Thánh, di sơn đảo hải, vận chuyển núi sông, đều ở trong một ý nghĩ.

Tuyệt không phải dựa vào man lực, chân khí liền có thể hoàn thành.

Trong tay hơn hai mươi khôi lỗi, đối phó Thánh giả nhị trọng, phải dùng chiến thuật biển người, có thể giết chết, đối phó loại Thai Anh cảnh này, liền hoàn toàn không làm được.

Coi như Ngoan Nhân có thể ra tay, ai biết tên này có thủ đoạn bảo mệnh gì không?

Một khi giết không chết, liền sẽ mang đến vô số phiền phức.

- Nhìn xem có thiếu hụt gì có thể lợi dụng không!

Đánh không lại, lại trốn không thoát, giờ phút này chỉ có thể nhìn xem có thể dựa vào ba tấc lưỡi, để hắn ngoan ngoãn nghe lời hay không, một khi thành công, liền có thể miễn trừ nguy hiểm, thất bại... chỉ có thể bị bóp chết tại chỗ, ai cũng cứu không được.

Vội vàng nhìn tới chỗ thiếu hụt, chỉ nhìn một hồi, miệng nhịn không được mở ra, con mắt trừng to:

- Cái này...