Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1426: Trương sư, ngươi quá ngắn (2)

Thân thể Ưng Cần nhoáng một cái.

Vừa rồi tốc độ đánh nhanh như vậy, làm sao đối phương bắt được?

Căn bản chính là sự tình không thể nào ah!

Nhưng đối phương căn bản không chờ hắn ngẫm nghĩ, chổi lông gà lần nữa đổ ập đập tới.

Mặc dù chỉ là thân trúc, nhưng truyền vào chân khí của đối phương, đánh ở trên mặt còn đau hơn roi da, chỉ mấy lần, liền da tróc thịt bong, trên người cũng máu tươi chảy đầm đìa.

- Đáng giận...

Cầm trường thương trong tay, dưới tình huống đồng cấp, thế mà bị người dùng một cây chổi lông gà đánh mặt mũi chảy máu tươi, Ưng Cần cảm giác sắp điên rồi, hai tay tăng lực, bỗng nhiên nhảy lên một cái.

Hắn đã dùng hết toàn lực, ở lúc vận chuyển hết chân khí, lực lượng của đối phương lại biến mất.

Soạt!

Lần nữa khống chế không nổi, Ưng Cần liên tiếp lui về phía sau, còn không có dừng hẳn, chỉ thấy Trương Huyền chẳng biết lúc nào đi tới gần, cầm trường thương, chổi lông gà trong tay lại đập loạn.

- Ta sát...

Ưng Cần sắp muốn khóc.

Hắn một đường trưởng thành đến hiện tại, không biết luận võ bao nhiêu lần, cùng vô số người chiến đấu qua, nào có tỷ thí như vậy?

Vừa ra thương, liền chạy tới bắt lấy, sau đó đập loạn, dùng sức muốn rút về, liền tán đi lực lượng, để cho ta trọng tâm không ổn định, sau đó lại xông lại...

Không nên chơi người như vậy!

Có thể tỷ thí bình thường hay không?

- Ah...

Càng nghĩ càng giận, ngực kìm nén một cơn lửa giận, như hỏa diễm thiêu đốt.

Ầm ầm!

Chân khí áp chế ở trong cơ thể, rốt cuộc khống chế không nổi, bỗng nhiên giải khai ràng buộc, để tu vi của hắn lập tức đột phá.

Quy Nhất cảnh sơ kỳ! Quy Nhất cảnh trung kỳ... Đạp Hư cảnh đỉnh phong!

Thời gian nháy mắt, liền giải phong tu vi áp chế, khôi phục thực lực vốn có.

Khôi phục thực lực, lần nữa nhìn về phía Trương sư, chỉ thấy hắn đã thối lui ra xa mấy mét, trong tay cầm chổi lông gà, lạnh nhạt nhìn qua:

- Muốn nhận thua?

- Nhận thua? Không có khả năng! Vừa rồi chiến đấu, ta phát hiện thực lực của ngươi, tuyệt không chỉ là Kiều Thiên cảnh đỉnh phong đơn giản như vậy... Ta khôi phục thực lực Đạp Hư cảnh, có dám đánh với ta một trận không?

Ưng Cần cắn răng.

Mới vừa rồi bị đánh mặt mũi bầm dập, làm sao có thể nhận thua như vậy?

Lại nói, đối phương dễ như trở bàn tay liền tóm lấy trường thương của hắn, để hắn không tránh thoát được, lực lượng tuyệt không phải Kiều Thiên cảnh đỉnh phong, đã như vậy... không áp chế nữa, cũng không tính là khinh người.

- Cũng tốt!

Trương Huyền gật đầu.

Vừa rồi bảo tên này thi triển toàn lực, hắn lại muốn áp chế, như vậy cũng được, cũng có thể thí nghiệm thực lực của mình.

- Bắt đầu đi!

Dù sao đối phương áp chế lực lượng hay không, đối với hắn đều không sao cả, Trương Huyền cũng không để ý, vung chổi lông gà trong tay lên, chĩa sang.

- Trước không vội!

Nhìn thấy động tác của hắn, nhớ tới mới vừa rồi bị chà đạp thảm, Ưng Cần run run, cắn răng nói:

- Ta muốn tỷ thí thương pháp với ngươi, ngươi dùng chổi lông gà, quá mức ngắn nhỏ, thi triển chính là cận thân võ kỹ! Có thể dùng trường thương so với ta hay không?

Vừa rồi đối phương bắt lấy trường thương của mình, sau đó cận thân quất loạn, căn bản không phải tỷ thí thương pháp, mà là cận thân công kích.

Trường thương hơn hai mét, đi tới địa phương không đủ một mét, tự nhiên bị hạn chế, không phát huy ra ưu thế, bị đối phương ngược đãi.

Không thể để cho hắn cầm vũ khí ngắn, nếu không, coi như khôi phục lực lượng, cũng khẳng định giống như vừa rồi, bị ngược rất thảm.

- Cận thân? Trường thương?

Làm sao không hiểu ý tứ của đối phương, Trương Huyền nhịn không được cười lên:

- Ý của ngươi là... chổi lông gà của ta quá ngắn, muốn ta dùng vũ khí dáng dấp giống như ngươi chiến đấu?

- Không sai!

Ưng Cần gật đầu.

- Cái này... Cũng tốt!

Trương Huyền nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn về phía Nhược Hoan:

- Ngươi giúp ta nối những chổi lông gà này vào một chỗ.

- Vâng!

Nhược Hoan công tử nhẹ gật đầu, nhảy lên đài cao, dùng dây thừng bó buộc những chổi lông gà kia lại.

Hắn cầm chừng mười mấy cây, kết nối lên, dài chừng hơn mười thước, tựa như một thân cây ốm dài, chổi lông gà bó cùng một chỗ, vô số lông gà theo gió tung bay, tựa như dựng lên một cây cột cờ lập dị.

- Cái này đầy đủ dài chưa!

Tiếp nhận chổi lông gà mới, Trương Huyền nhìn qua.

- Đương nhiên có thể!

Mắt Ưng Cần sáng rực lên.

Vừa rồi thương của hắn quá dài, đối phương cận thân không thi triển được, mới bị đánh thảm như vậy, hiện tại chổi lông gà làm dài như thế, chừng hơn mười mét, một khi cận thân, ngươi còn đánh thế nào?

Khẳng định sẽ bị hoàn ngược, báo thù sỉ nhục vừa rồi.

- Lần này thua nữa, không thể không thừa nhận nha!

Thấy hắn đáp ứng, Trương Huyền cũng cười cười, bàn tay lắc một cái, hơn mười cây chổi lông gà hình thành “trường thương” bay phất phới.

- Đương nhiên sẽ không, có điều, ngươi phải cẩn thận, ta sẽ không dễ dàng thua như thế!

Thấy cây trường thương vượt ngang hơn mười mét kia, chỉ cần đi vào phạm vi này, chẳng khác nào hết hiệu lực, mắt Ưng Cần sáng rực, trường thương lắc một cái, phát ra tiếng gào thét.

- Bắt đầu đi!

Thấy hắn tự tin như thế, Trương Huyền cũng không nói thêm lời, chổi lông gà dựng thẳng lên, cắm vào mây trời, giống như một cây cột thu lôi, đồng thời tay trái khẽ vẫy, nhẹ nhàng cười một tiếng:

- Tới... Ta để ngươi chạy trước ba mươi chín mét!