Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1531: Không gian chồng chất (1)

Phong Thánh đài, trọng yếu nhất, cũng để cho người đổ xô tới chính là bản tâm đắc này.

Bởi vì Khổng sư lưu lại, chỉ cần là Danh Sư, đều xem như Thánh vật, đứng ở bên cạnh, không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ khinh nhờn.

Ngươi ngược lại tốt, thoáng qua một cái liền cho người ta diệt gọn, biến thành bộ dáng này, sửa cũng sửa không được...

Ở trong học viện, náo đến náo đi, chơi đùa long trời lở đất thì cũng thôi, dù sao chỉ là trò đùa trẻ con, Danh Sư học viện tự lo mặt mũi, sẽ không tuyên dương chuyện này ra ngoài.

Nhưng nơi này...

Đường đường Phong Thánh đài, chỗ Khổng sư phong Thánh, trang trọng như thế, Thần Thánh như thế, thế mà cũng phá... Ngươi có thể yên tĩnh một chút hay không? Đây quả thực là đánh mặt Danh Sư đường!

Không cần nghĩ, đoán chừng ngay cả núi cũng không xuống được, sẽ bị bị rất nhiều Danh Sư vây quanh, đánh chết tươi.

Chuyện này là sao?

Ngươi cùng kiến trúc hoàn hảo có thù hay là phá hư vương trời sinh?

Không thể cẩn thận chút sao?

Lạc Nhược Hi tràn đầy im lặng, cũng không đoái hoài tới cái khác, thân thể mềm mại nhoáng một cái, liền đến gần Trương Huyền, bắt lấy ống tay áo của hắn muốn chạy ra ngoài.

Bất kể nói thế nào, người cũng là nàng mang tới, trước chạy khỏi nơi này lại nói, nếu không, chờ mọi người kịp phản ứng, liền trốn không thoát!

- Ân?

Vốn cho rằng tên này biết gây họa, chỉ cần kéo một phát, liền sẽ rời đi, không nghĩ tới không nhúc nhích, phảng phất như dưới chân mọc rễ.

- Đi mau!

Nhịn không được quay đầu quát nhẹ.

- Không vội!

Bàn tay Trương Huyền xiết chặt, trở tay giữ chặt ống tay áo của đối phương, lắc đầu đầu, tay còn lại, chỉ một chỗ phế tích:

- Ngươi nhìn!

- Nhìn cái gì?

Không nghĩ tới bây giờ hắn còn có tâm tình xem phế tích, Lạc Nhược Hi nhíu mày, muốn nói gì, cuối cùng vẫn không nhịn được nhìn sang, chỉ nhìn thoáng qua, lông mày kìm lòng không được nhảy loạn.

Chỉ thấy trong vách đá sụp đổ, cũng không phải đá vụn bụi bặm, mà là một bệ đá khoảng một mét vuông, phía trên có vầng sáng đặc thù vây quanh, một cỗ khí tức thánh khiết cuồn cuộn chậm rãi chảy xuôi, cho người ta một loại cảm giác xuất trần thoát tục.

- Cái này... chẳng lẽ đây là địa điểm Khổng sư phong Thánh chuẩn xác?

Con ngươi Lạc Nhược Hi co rụt lại, thân thể mềm mại run lên.

Mục đích nàng tới, chính là vì cái này, vừa rồi cũng ở trên ngọn núi dạo qua một vòng, không hề phát hiện thứ gì, vốn cho rằng sớm đã biến mất ở trong dòng sông lịch sử, tìm không được nữa, nằm mơ cũng không nghĩ tới... giấu ở trong vách đá!

Khó trách Dị Linh tộc phá hư mấy lần, cũng không phát hiện cái gì!

Bọn chúng phá hư là văn tự, mà vách đá này, mỗi lần đều giữ lại, không chịu đến tổn thương.

- Đi qua nhìn một chút!

Đang khiếp sợ, liền cảm thấy trên người xiết chặt, Trương Huyền bắt lấy nàng, đi đến bệ đá.

Lạc Nhược Hi không chần chờ đi theo sau.

Vòng sáng tản ra quang mang nhàn nhạt, che giấu ở trong bụi bặm, nếu không nhìn kỹ, căn bản nhìn không ra, bàn tay Trương Huyền duỗi ra, nhẹ nhàng đụng một cái.

Vù vù!

Vòng sáng lập tức khuếch tán, bao phủ hắn, ngay sau đó Trương Huyền, Lạc Nhược Hi liền cảm thấy dưới chân không còn, cảnh tượng trước mắt biến đổi, trong nháy mắt biến mất khỏi chỗ.

Mà bệ đá, cũng mất đi ánh sáng, biến mất ở trong bụi bặm cùng đá vụn, như chưa hề xuất hiện qua.

...

- Nguyên lai đây mới là tâm đắc đúng đắn! Nhiều năm nghiên cứu như vậy, lại sai...

Hai người bọn họ biến mất, lúc này đám người Ngũ sư mới từ trong lúc khiếp sợ khôi phục lại.

Vừa rồi Khổng sư công nhận, xuất hiện chín chữ to, để bọn hắn trong thời gian ngắn lâm vào hôn mê, cho tới bây giờ mới thanh tỉnh lại.

Nhớ tới trước đó đủ loại thần kỳ, khuôn mặt cả đám kích động đến đỏ lên.

Phong Thánh học hội, nghiên cứu tâm đắc không phải là vì biết được hàm nghĩa chân chính Khổng sư lưu chữ sao?

Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, lý giải không bằng một vãn bối Quy Nhất cảnh!

- Tiền bối lý giải tâm đắc của Khổng sư đâu?

Vội vàng nhìn lại vị trí của Trương Huyền, chỉ thấy trước mắt rỗng tuếch, đâu còn có nửa bóng người.

Xưng hô cũng từ gia hỏa, biến thành tiền bối.

- Không thấy, vừa rồi còn ở nơi này...

Vương sư cũng sững sờ.

Bọn họ bị chín đại tự của của Khổng sư rung động, cảm giác qua một cái chớp mắt, nhưng trên thực tế thời gian lại không ngắn, Trương Huyền cùng Lạc Nhược Hi đi vào bụi bặm, biến mất ở trong màng sáng, bọn họ là một chút trí nhớ cũng không có, hình như không thấy được.

- Có thể lý giải tâm đắc của Khổng sư, nhận được lão nhân gia công nhận, người này không đơn giản... Đáng tiếc, ngay cả họ tên cũng không biết!

Ngũ sư lắc đầu, tràn đầy xấu hổ.

Mới vừa rồi còn nói đối phương cái gì cũng không hiểu, bây giờ mới biết, người ta so với hắn hiểu càng khắc sâu.

Mà hắn, tựa như một tôm tép nhãi nhép, thực quá buồn cười.

Nhưng Danh Sư thất tinh cũng có khí độ của Danh Sư thất tinh, mặc dù vừa rồi làm không đúng, nhưng chỉ cần để hắn nhìn thấy lại vị tiền bối kia, tất nhiên sẽ ở trước mặt xin lỗi.

- Ngũ sư, vách đá sập...

Tôn sư nhịn không được nói.

Phong Thánh đài, hàng năm đều có vô số người đến đây, hiện tại sập thành như vậy, bàn giao thế nào?

- Phong Thánh đài, mặc dù trân quý, nhưng cũng chỉ có hiệu quả với cường giả chưa đến Thánh cảnh, ý nghĩa nhiều nhất là ở chỗ di tích. Hiện tại ta liền liên hệ Thư Họa sư tổng bộ, để bọn hắn phái người đến chép tâm đắc lần nữa, chép theo... chính xác!

- Mặc dù đổ sụp, lại có tâm đắc đúng, chẳng những không có tổn thất, còn công đức vô lượng!

Hai mắt Ngũ sư tỏa ánh sáng.

Khổng sư công nhận, nói rõ lão nhân gia hết sức vui mừng đối với chuyện này, hắn cũng không tức giận, nhóm người mình có gì có thể xoắn xuýt?

Huống chi, mới vừa rồi nhìn thấy tâm đắc chính xác, chỉ cần sao chép lần nữa, Phong Thánh đài chắc chắn sẽ thu hút càng nhiều người đến, so với trước kia càng thêm huy hoàng.

Càng có thể để ý niệm của Khổng sư phát dương quang đại!

- Vương sư, ngươi ở lại chỗ này duy trì cục diện, ổn định mọi người, Tôn sư, ngươi cùng ta đuổi theo, có lẽ thanh niên kia còn chưa đi xa. Tìm về giảng giải Khổng sư tâm đắc cho chúng ta, tất nhiên có thể được lợi rất nhiều!

Ngũ sư nói tiếp.