Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1971: Huyễn Sát Trận (1)

- Hồng Diệp Vương xếp hạng thứ hai?

Đồng tử của Trương Huyền co rụt lại.

Được chứng kiến Ngọc Diệp Vương, Thạch Diệp Vương cường đại, đối với vị cường giả bài danh cao hơn kia, một mực có lòng kiêng kị, chỉ là không nghĩ tới sẽ gặp gỡ ở dưới loại tình huống này!

- Người nào? Giả thần giả quỷ, cút đi ra cho ta!

Hai người truyền âm đối thoại, đôi mắt ưng của Ngô sư thì nhìn chung quanh, như xác nhận vị trí, nhướng mày, hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay mãnh liệt đâm ra ngoài.

Rầm ào ào!

Kiếm Khí rộng lớn, tựa như sao băng, xé rách không khí, bắn ra ngoài thẳng tắp, tiếp xúc vách tường phía trước, lập tức thiết cắt ra một lỗ thủng thật lớn.

- Thật mạnh...

Lần đầu tiên thấy Ngô sư ra chiêu, Trương Huyền âm thầm gật đầu.

Một đường đến đây, vị Danh Sư thất tinh thượng phẩm này, không phải bị thương chính là ẩn núp, để cho hắn cảm thấy có chút hữu danh vô thực, thực lực không được tốt lắm, hiện tại toàn lực xuất thủ, mới biết đối phương đáng sợ.

Tuy so ra kém Ngọc Diệp Vương ở thời kỳ toàn thịnh, nhưng so với Thạch Diệp Vương lại không yếu chút nào.

Chính thức chiến đấu mà nói, ai sống ai chết còn không biết.

Ầm ầm!

Đánh thủng vách tường, Kiếm Khí nổ tung, kiến trúc trước mắt lập tức sụp xuống, bụi mù lượn lờ, nào có nửa cái bóng người.

- Không có ai?

Không nghĩ tới mình phán đoán sai, sắc mặt của Ngô sư trầm xuống, vội vàng nhìn lại bốn phía.

- Ha ha, muốn động thủ với ta? Ngươi còn non lắm.

Thanh âm vang lên lần nữa.

Rầm ào ào!

Ngô sư lại đâm ra.

Lần này tốc độ nhanh hơn, trường kiếm hóa thành huyễn ảnh, lan tràn ra vài trăm thước, thẳng tắp đánh xuống, kiến trúc trước mắt như đậu hũ bị cắt, mắt thường có thể thấy được tách ra hai bên, mặt đất xuất hiện một lỗ hổng thật lớn.

Bất quá, giống như vừa rồi, một bóng người cũng không có, dường như người mới vừa nói chuyện kia không hề tồn tại.

- Không cần uổng phí tâm cơ, coi như ngươi phá hủy toàn bộ nơi này, cũng tìm không thấy ta, cố gắng hưởng thụ đi!

Tựa hồ biết rõ cử động của hắn vô dụng, Hồng Diệp Vương cười nhạo.

Rầm ào ào!

Kèm theo lời của hắn kết thúc, kiến trúc lúc trước sụp đổ, vù vù thoáng cái, lần nữa khôi phục, giống như vừa rồi công kích, toàn bộ đều là giả dối.

- Cái này, cái này... sao có thể có chuyện đó?

Đồng tử co rụt lại, tất cả mọi người đều không thể tin được.

Vừa rồi một kiếm của Ngô sư, khí tức cuồng bạo, lực lượng to lớn, lầu các trước mắt rõ ràng đã sụp đổ, làm sao sẽ trong nháy mắt khôi phục?

Hơn nữa, giống như lúc vừa tiến vào, không có bất kỳ khác biệt!

- Chúng ta nhất định là lâm vào một đại trận lợi hại nào đó...

Ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác, Ngô sư nhịn không được nói.

Mọi người gật đầu.

- Chẳng lẽ... Là huyễn trận?

Ô Thiên Khung nói.

Tuy hắn cũng phụ tu Trận Pháp Sư, nhưng tình cảnh trước mắt thật sự quá kì quái, coi như là hắn cũng không dám xác nhận.

- Đúng vậy, hẳn là... Huyễn trận!

Hàn Hội trưởng nhẹ gật đầu:

- Nếu đoán không sai, chúng ta vừa tiến đến, liền lâm vào trong đó, nói cách khác... Trước mắt thấy đều là giả dối! Vô luận công kích như thế nào, đều không có bất kỳ tác dụng!

- Vô dụng?

- Ân, thật giống như những kiến trúc này, vô luận sụp xuống hay dựng lên, đều là giả dối, không tìm ra bản chất cùng chân tướng, sẽ bị vây ở chỗ này vĩnh viễn, sinh hoạt ở trong hư giả, không cách nào đào thoát...

Hàn Hội trưởng xiết chặt nắm đấm.

- Cái này...

Mọi người cứng ngắc.

Nếu thật là huyễn trận mà nói, hết thảy trước mắt, cũng không khỏi quá chân thực đi.

Đại bộ phận bọn hắn đều là Danh Sư, sở trường là phân biệt rõ thật giả, xem thấu bản chất, nhưng đến nơi này, lại không có phát hiện chút nào, đây rốt cuộc là trận pháp cấp bậc gì?

Ảo cảnh chân thật như thế, hơn nữa có người chủ trì... Muốn chạy ra, hầu như không có khả năng!

- Cái này...

Trương Huyền cũng biến sắc.

Hắn vừa đến đã cảm thấy không bình thường, thế nhưng vẫn không có phát hiện, nơi đây dĩ nhiên là ảo cảnh!

Tinh thần khẽ động, vô số hoa văn hiển hiện ở trong mắt, lầu gác trước mắt vẫn giống như lúc trước, không có chút biến hóa nào.

- Chẳng lẽ không phải ảo cảnh, đây đều là thật?

Nhịn không được sững sờ.

Minh Lý Chi Nhãn có thể xem thấu thật giả, hư ảo, nếu thật là ảo cảnh mà nói, có lẽ có thể đơn giản nhìn thấu, vì sao một chút biến hóa cũng không có?

- Không đúng, hẳn là trận pháp này cấp bậc quá cao, thực lực của ta quá thấp, Minh Lý Chi Nhãn còn không cách nào xem thấu...

Rất nhanh hắn liền hiểu được.

Tuy Minh Lý Chi Nhãn rất cường đại, đáng tiếc thực lực của hắn quá thấp, vượt qua quá nhiều liền vô dụng, thật giống như có Danh Sư bát tinh ngụy trang đứng ở trước mặt hắn, nếu như đối phương không muốn để hắn nhìn ra, hắn cũng nhìn không ra cái gì.

Huyễn trận trước mắt này, rõ ràng cũng là như vậy.

- Đoán chừng giống như Lôi Đình chi hải... Ít nhất là một đại trận cấp tám!

Trong lòng cực kỳ khiếp sợ.

Cũng chỉ có loại đại trận cấp bậc này, mới có thể để cho tất cả mọi người lâm vào, lại không có một chút phát hiện.

- Thiếu sót!

Biết rõ đẳng cấp của trận pháp quá cao, Trương Huyền tản đi Minh Lý Chi Nhãn, nhìn quanh một vòng, trong lòng thấp giọng hô.

Minh Lý Chi Nhãn nhìn không ra trận pháp cao cấp như thế, nhưng Thiên Đạo Thư Viện không thành vấn đề.

Vù vù!

Một quyển sách xuất hiện.