Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2193: Khổng Sư hư tượng (1)

- Ngươi...

Nghe được quát lớn, thân thể của Trương Cửu Tiêu nhoáng một cái, thiếu chút nữa thổ huyết.

Hắn vừa mới ép người ta mài mực, thời gian nháy con mắt lần nữa rơi xuống trên người mình... Cái đánh mặt này cũng quá nhanh đi!

Nghẹn đến sắc mặt đỏ lên, sầu riêng kết trái cây rơi trên đất, Trương Cửu Tiêu đang muốn tức giận, chợt nghe thanh âm của đối phương tiếp tục vang lên.

- Như thế nào? Không đồng ý? Ta muốn giải quyết phong ấn, ở đây nhiều người như vậy, khẳng định đều muốn nhìn một chút... chuyện trọng yếu như thế, hẳn là nghĩa bất dung từ a...

Khuôn mặt biến thành màu đen, lời Trương Cửu Tiêu muốn nói giờ phút này tất cả đều dấu ở trong ngực, rút cuộc nói không nên lời.

Bề ngoài giống như... lời này là vừa rồi hắn nói với đối phương a, một chữ cũng không sai...

Vừa rồi hăng hái, chỉ điểm giang sơn, mà bây giờ... thay đổi cái thân phận, mặt đã sưng lên.

- Tự gây nghiệt không thể sống...

Cực kỳ phiền muộn, nhưng cũng biết vừa rồi chọc tức đối phương như vậy, đối phương nói ra lời giống nhau, không gì đáng trách, tuy tức giận sắp bạo tạc nổ tung, nhưng vẫn đi vào trước mặt, bắt đầu mài mực.

- Ân!

Thấy hắn không nhiều lời, Trương Huyền hài lòng nhẹ gật đầu.

Nói thật, hắn không phải người mang thù, bởi vì có cừu oán liền báo ngay tại chỗ.

Đối phương có địch ý với hắn, vừa thấy mặt liền nhìn ra, đã như vậy, cũng không cần thiết làm người tốt...

Huống chi, gia tộc của gia hỏa này còn muốn lấy Lạc Nhược Hi...

Lúc trước Phùng Huân chỉ là bày tỏ, liền bị đánh thành đầu heo, thiếu chút nữa xong đời, tuy không biết gia tộc của gia hỏa này ở đâu, thực lực tạm thời cũng không có tư cách tìm phiền toái, nhưng mà không ngại trước thu chút tiền lãi.

Thấy đối phương mài mực xong, Trương Huyền đang muốn chấm bút lông, bài trừ ý cảnh của bức họa, ý niệm có thể đi vào, đột nhiên trong lòng khẽ động, ngẩng đầu nhìn Mông Trùng Hội trưởng cách đó không xa.

- Mông hội trường, không biết ngươi có tùy thân mang theo thư tịch Thư Họa không? Lục Cảnh, Thất Cảnh đều muốn, số lượng càng nhiều càng tốt, tìm một điểm thích hợp nhất, kích hoạt linh tính, mới có thể làm được cả hai không tổn thương... Ta muốn nhìn xem, có thư tịch cùng loại có thể tham khảo hay không!

- Thư tịch Lục Cảnh, Thất Cảnh?

Không nghĩ tới lúc này, vị trước mắt còn muốn xem sách, Mông hội trường lắc đầu:

- Trên người ta không mang bao nhiêu, bất quá Thư Họa Sư Công Hội cách nơi đây không xa, ta có thể đi về lấy một ít tới!

- Vậy làm phiền rồi...

Trương Huyền ôm quyền.

- Không cần khách khí!

Đáp một tiếng, Mông Trùng Hội trưởng xoay người ra khỏi phòng, không lâu sau, một lần nữa trở về, cổ tay khẽ đảo, một đống thư tịch rơi vào trước mắt, rậm rạp chằng chịt chừng mấy vạn bản.

Hắn là Hội trưởng Thư Họa Sư Công Hội, lấy chút thư tịch sẽ không ai dám nói nhiều.

Trương Huyền đi vào trước mặt, rất nhanh quét một lần, lúc này mới giả vờ giả vịt lấy ra một quyển, tiện tay mở ra, giả bộ như cẩn thận đọc, trên thực tế ý thức lại đi vào Thư Viện.

- Thiên Đạo Thư Họa tầng thứ sáu, tầng thứ bảy...

Nhẹ nhàng cười cười, mở ra vừa thư tịch tầng thứ sáu mới hình thành.

Hắn chỉ học qua tầng thứ năm, tuy bằng vào Thiên Đạo công pháp thần kỳ, có thể làm ra họa quyển Linh Trí Phá Phàm, trên thực tế không học qua công pháp tầng thứ sáu.

Sau nửa canh giờ, thấu hiểu tầng thứ sáu.

Lại sau nửa canh giờ, tầng thứ bảy cũng thấu hiểu.

Lúc này Trương Huyền mới thở ra một hơi, thả thư tịch trong tay ra, hai mắt tỏa ánh sáng.

Giờ phút này, hắn lý giải Thư Họa dĩ nhiên đạt đến thất tinh đỉnh phong, thậm chí có thể so với Thư Họa Đại Tông Sư bát tinh sơ cấp rồi.

- Trương sư... Có thể bắt đầu chưa?

Thấy vị trước mắt này cầm một quyển sách tầm thường, ngồi xuống chính là một canh giờ, người mang mặt nạ bằng đồng xanh cực kỳ sốt ruột.

- Có thể!

Gật gật đầu, Trương Huyền hít sâu một hơi, đi vào trước họa quyển, Minh Lý Chi Nhãn nhúc nhích, lần nữa nhìn sang.

Nếu như nói vừa rồi bức họa này hoàn toàn xem không hiểu, toàn bộ bằng Thư Viện cho ra thiếu sót, tiến hành lý giải, hiện tại đã có thể thấy được cụ thể xảy ra chuyện gì, rất nhiều địa phương vô sự tự thông (*không thầy cũng tự thông tỏ), hoàn toàn hiểu.

- Ta muốn bắt đầu...

Không nói thêm lời, bút lông nhẹ nhàng tiếp xúc nghiên mực, tìm đúng vị trí, đầu bút lông nhẹ nhàng rơi xuống.

Vù vù vù vù vù!

Thời gian nháy con mắt, một bức tranh vẽ xuất hiện ở trước mắt, yên tĩnh lơ lửng ở trên không trung, nhưng không có hạ xuống.

- Hư Không Lâm Thư thật cao minh!

Chứng kiến hắn vẽ tranh, Mông Trùng Hội trưởng ở một bên đồng tử co rụt lại.

Người thường xem náo nhiệt, trong nghề thấy môn đạo.

Đồng dạng là Hư Không Lâm Thư, vừa rồi Trương Cửu Tiêu làm, chỉ là da lông, mà vị trước mắt này, ẩn chứa ý cảnh ở bên trong, dĩ nhiên đạt đến cảnh giới cực kỳ cao thâm.

- Cao minh? So với ngươi thì như thế nào?

Mục Hội trưởng nhìn qua.

- Nói thật... Ta xa xa không bằng, đối phương Hư Không Lâm Thư, mỗi một khoản vẽ một cái, đều kèm theo ý vị, làm cho người ta giống như thực giống như huyễn, tựa hồ tùy thời độc lập đi ra, biến thành đồ vật chính thức... Dĩ nhiên đến gần Thư Họa Bát Cảnh vô hạn, ta kém rất nhiều...

Mông Trùng cười khổ.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng cũng biết, đối phương vượt qua hắn thật sự quá nhiều.

Khó trách có thể liếc nhìn ra vấn đề của bức họa, loại năng lực này, Thanh Nguyên đế quốc chỉ sợ đã không người sánh bằng.

- Cái này...