Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2504: Một sợi tóc (1)

- Tất cả đều sai?

Da mặt của Thủy Thiên Nhu co giật.

Hôm nay gặp phải kích động, còn nhiều hơn cả đời của nàng.

Sớm đã dặn dò, không nên nói nhảm quá nhiều, cái tên này nói đã biết...

Đã biết bây giờ còn như vậy?

Kiếm pháp của lão sư đứng đầu Thánh Tử điện, toàn bộ đại lục cũng sắp xếp lên danh hào, lần đầu tiên nhìn thấy loại đại tông sư cấp này, người bình thường cũng không dám thở mạnh, sợ nói ra cái gì, dẫn đến mất hứng, tên này ngược lại tốt...

Nói thẳng tất cả đều sai! Có biết nói chuyện hay không?

- Ngươi nói cái gì?

Tạ huynh sầm mặt lại, trong ánh mắt mang theo tức giận.

Cái này đã là ngang nhiên sỉ nhục lão sư.

Vừa vào cửa phát hiện kiếm khí, còn tưởng rằng là cao thủ, không nghĩ tới lại là người ngông cuồng!

- Để hắn nói hết lời!

Kiếm Tần Sinh khoát tay áo, cắt ngang Tạ sư huynh nói, nhìn lại:

- Bộ kiếm pháp kia, truyền lại từ tổ tiên, tổ tiên dùng kiếm chiêu này tung hoành đại lục, mặc dù không nói bách chiến bách thắng, nhưng cũng tung hoành vô địch, khó gặp đối thủ... Tất cả đều sai, không biết sai từ đâu?

- Cái này...

Trương Huyền chần chờ một chút, muốn mở miệng nói, lại phát hiện sai lầm quá nhiều, căn bản không biết nói từ nơi nào, thật muốn nói toàn bộ, đoán chừng đối phương sẽ bị đánh không gượng dậy nổi, đành phải than thở:

- Nhiều lắm, nói không nên lời...

- Nói không nên lời?

Móng tay của Thủy Thiên Nhu nắm vào trong thịt.

Nói không nên lời liền dám mở miệng? Thật không sợ chết, hay là chán sống?

- Lão sư, đừng nghe tên này ăn nói bừa bãi, ta xem hắn chính là cố ý nói càn, muốn thu hút chú ý của ngươi!

Tạ sư huynh tức giận sắp bạo tạc, tiến về phía trước một bước.

Kiếm Tần Sinh nhíu mày.

Hắn là kiếm đạo đại tông sư, toàn bộ đại lục cũng tiếng tăm lừng lẫy, người trẻ tuổi muốn bái nhập môn hạ nhiều không kể xiết, nhưng mà bởi vì thu đồ nghiêm khắc, tỉ lệ đào thải quá cao, hàng năm cũng có một số người cố ý nói ra cuồng ngữ kinh thế, hấp dẫn hắn chú ý.

Đáng tiếc, trải qua điều tra, cuồng ngữ chính là cuồng ngữ, không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Bất quá, kiếm thuật của hắn thông huyền, càng là Danh Sư bát tinh thượng phẩm, nhãn lực kinh người.

Vị thanh niên trước mắt này, vừa rồi nói ra lời kia, khí tức trầm ổn, thanh âm bình tĩnh, hiển nhiên lực lượng mười phần, hoàn toàn khác biệt những người trước đó nói bừa.

Cho nên mới không tức giận, muốn hỏi thăm rõ ràng.

- Xin lão sư cho phép ta tỷ thí với hắn, nhìn xem kiếm pháp như thế nào, lại dám càn rỡ như vậy! Nếu là người ngông cuồng, đệ tử sẽ giáo huấn một lần, cho hắn biết trời cao đất rộng!

Tạ sư huynh ôm quyền nói.

Thân là học sinh, đối phương nghi ngờ lão sư của mình, lại không ra tay, tôn nghiêm sư đạo ở đâu?

- Ngươi hẳn là học sinh mới của năm nay?

Không có trả lời Tạ sư huynh, Kiếm Tần Sinh nhìn về phía Trương Huyền.

- Vâng!

Trương Huyền gật đầu.

- Ừm, trong tân sinh, có một người tên Trương Cửu Tiêu, kiếm thuật không yếu, chẳng lẽ là ngươi?

Kiếm Tần Sinh hỏi.

Lần này tân sinh khảo hạch, hắn cũng đi xem, Trương Cửu Tiêu tuổi còn trẻ liền lĩnh ngộ nửa bước chân giải, thiên phú bất khả hạn lượng, sẽ không phải chính là vị trước mắt này chứ!

- Cửu Tiêu là bằng hữu của ta...

Trương Huyền khom người:

- Tại hạ Trương Huyền!

- Trương Huyền?

Kiếm Tần Sinh lắc đầu.

Hắn chỉ chú ý hậu bối kiếm thuật cao minh, dù Trương Huyền một hơi vọt tới năm mươi vị trí đầu, náo ra oanh động rất lớn, nhưng đối với hắn mà nói, không tính là gì.

- Như vậy đi, ngươi nói kiếm pháp của ta toàn bộ sai, muốn hỏi ngươi, còn nói không ra... Không bằng cùng học sinh của ta giao đấu một trận, ta sẽ để hắn đè thấp tu vi tương đương ngươi, hai người chỉ giao lưu kiếm thuật, điểm đến là dừng!

Kiếm Tần Sinh khoát tay áo.

Đã không phải Trương Cửu Tiêu, thì lý giải kiếm đạo hẳn không tính quá nổi bật, không bằng để cho học sinh thăm dò một chút, cũng nhìn xem đến cùng có tự tin gì, lại dám không che đậy miệng như vậy.

- Cũng tốt!

Trương Huyền gật đầu.

Nói không nên lời, nhưng biểu hiện ra cho đối phương nhìn, có lẽ có thể được dẫn dắt.

- Mời qua bên này!

Thấy hắn đồng ý, Tạ sư huynh hừ lạnh, đi ở phía trước dẫn đường.

Một lát sau, đi tới chỗ trống cách tiểu đình không xa, đường kính hơn hai mươi mét, rất thích hợp giao đấu.

Soạt!

Sau khi đứng vững, Tạ sư huynh chậm rãi rút trường kiếm ra.

Thân kiếm rời vỏ kiếm, khí tức cả người lập tức thay đổi, phong mang tất lộ, tựa như lúc nào cũng sẽ đâm thủng không khí, chém giết thương sinh.

Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!

Dù áp chế tu vi đến Xuất Khiếu cảnh sơ kỳ, nhưng vẫn cho người ta một loại cảm giác lăng lệ, phảng phất như hắn chính là một thanh trường kiếm.

- Thượng kiếm tâm đỉnh phong?

Chỉ nhìn một cái, Trương Huyền liền biết đối phương lĩnh ngộ kiếm đạo đã đạt đến thượng kiếm tâm đỉnh phong, chỉ kém một bước, bất cứ lúc nào cũng sẽ đột phá.

Trẻ tuổi như vậy, liền có loại năng lực này, coi như kém Trương Cửu Tiêu, cũng được cho là cao thủ.

- Kiếm của ngươi đâu? Ra tay đi!

Trường kiếm chỉ tới, tinh, khí, thần của Tạ sư huynh tích tụ đến đỉnh phong, lạnh lùng nhìn lại.

- Ta sao?

Trương Huyền lắc đầu.

Cùng cấp bậc, lại thêm hắn lĩnh ngộ kiếm đạo đạt đến tình trạng chân giải... Dùng kiếm mà nói, thực sự quá bắt nạt người.