Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2546: Trương gia bí văn (hạ) (1)

- Biết!

Trương Huyền gật đầu.

Không chỉ biết, còn thành người ứng cử duy nhất.

- Thánh Tử điện điện chủ, có tiêu chuẩn tuyển chọn riêng biệt, không đạt tới tư cách, không cách nào kế thừa, điểm ấy ngươi hẳn nghe nói qua!

Viên Hiểu hỏi.

Trương Huyền gật đầu.

Thánh Tử điện điện chủ, nhất định phải nắm giữ Minh Lý Chi Nhãn, hơn nữa thân là Danh Sư, làm người ngay thẳng thật thà, điệu thấp khiêm tốn, đức tính cao thượng, đẹp trai đa tài, người gặp người thích... Hắn tất cả đều phù hợp, mới được Khôi Thánh ban tặng lệnh bài đại biểu thân phận điện chủ. Không có những cái này, coi như thực lực mạnh hơn, thiên phú cao hơn cũng không thể nào.

- Gia chủ Thánh Nhân quý tộc, cũng đồng dạng như vậy! Nhất định phải là huyết mạch đạt tới cấp bậc nhất định mới có tư cách đi làm, cũng không phải thực lực ngươi mạnh, cướp đi đại quyền là có thể! Thật giống như Trương gia gia chủ hiện tạ… Hưng Mộng Kiếm Thánh, trên thực tế chỉ là thay mặt gia chủ mà thôi. Gia chủ chân chính, là vị tiểu thiên tài kia, mấy ngàn năm qua, chỉ có hắn có huyết mạch đạt tới tư cách!

Viên Hiểu nói:

- Lạc gia cũng giống như vậy, dù huyết mạch của Huyền Thanh huynh tinh thuần, nhưng vẫn không đủ tư cách làm gia chủ, gia chủ chân chính, là muội muội của hắn! Chỉ bất quá hiện tại tuổi tác quá nhỏ, tất cả đều do trưởng bối đại diện mà thôi!

Trương Huyền hiểu được.

Tình huống giống như hắn.

Dù Thánh Tử điện có quyền điện chủ, chưởng quản công việc, nhưng chỉ cần mình phá giải phong ấn, sẽ trở thành điện chủ chân chính, ai cũng không cách nào đoạt quyền. Đây là quy củ do Khôi Thánh quyết định, cũng là ý nghĩa chữ Lễ mà Khổng sư lưu lại, không người dám vi phạm. Nếu không, sẽ lập tức trở thành mục tiêu công kích, bị thóa mạ.

- Cho nên ngươi nói tộc nhân đoạt quyền đánh lén, là không thể nào! Huống chi, vị tiểu thiên tài này huyết mạch tinh thuần, một khi trưởng thành, toàn bộ Trương gia sẽ trở nên càng thêm cường đại, tộc nhân đều có thể được vẻ vang, lại có ai ngốc như vậy, hủy đi tiền đồ của mình?

Viên Hiểu giải thích.

- Ây...

Trương Huyền xấu hổ.

Hắn cũng chỉ đoán bừa, không nghĩ tới Thánh Nhân quý tộc còn có nhiều quy củ như vậy. Nếu như đối phương nói không sai, người Trương gia đánh lén vị tiểu thiên tài kia khả năng quả thực không lớn.

- Cái bí văn này, chỉ là lão sư nói qua một lần, không thể xác nhận chính xác hay không; lại nói, đại gia tộc như Trương gia, người sinh ra trong một năm không có một vạn cũng ít nhất mấy ngàn, cũng có thể là con bạn bè của Hưng Mộng Kiếm Thánh!

Bích Hồng Âm lắc đầu.

Loại gia tộc như Trương gia, truyền thừa vài vạn năm, sớm đã giống như đế quốc, hạch tâm, chi nhánh đan xen chằng chịt, nhân khẩu nhiều vô số kể, hậu bối ra đời cùng một năm, liền không biết bao nhiêu, đối phương không nói, dù ai cũng không cách nào xác nhận cái kia chính là tiểu thiên tài.

Dù sao siêu cấp thiên tài vạn năm không gặp, vừa ra đời không lâu liền trọng thương sắp chết... Đổi lại ai cũng cảm thấy là nói mơ giữa ban ngày.

- Cũng phải...

Đám người gật đầu.

- Được rồi, không thảo luận Trương gia nữa!

Biết nói nhiều hơn nữa, cũng là bí ẩn không có đáp án, không cách nào xác nhận, Bích Hồng Âm ngẩng đầu nhìn qua:

- Lạc huynh, nghe nói tiểu công chúa trong khoảng thời gian này không ở Thánh Tử điện, gần đây có trở về hay không?

Nghe nàng hỏi, ánh mắt Trương Huyền sáng lên, vội vàng nhìn sang. Vốn có chút phản cảm vì Bích Hồng Âm vừa thấy mặt liền xuất thủ, giờ phút này hỏi ra lời này, để hắn tràn đầy cảm kích.

- Đã sớm trở về!

Nói đến muội muội, Lạc Huyền Thanh mỉm cười, nhẹ gật đầu.

- Trở về? Vậy là tốt rồi, chẳng biết lúc nào có cơ hội, mang ta tới xem một chút, cùng là học sinh nội viện, nhưng ta còn chưa bao giờ thấy qua vị thiên tài trong truyền thuyết này...

Bích Hồng Âm nói.

Mặc dù tiểu công chúa đến Thánh Tử điện hai năm, cũng lưu lại vô số ghi chép, nhưng toàn bộ Thánh Tử điện, người gặp qua nàng không có mấy cái. Chỉ là nghe nói, nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp vô song, có thể xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng cụ thể là bộ dáng gì, chỉ có thể suy đoán.

- Lần này nàng trở về, không biết ai đắc tội, chỉ biết vùi đầu khổ tu, ngay cả ta cũng không thấy... Huống chi người khác!