Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2587: Di tích sụp đổ (2)

Trương Huyền chấn động.

Vừa rồi chỉ là thuận miệng nói một chút, không có nghĩ đến cổ thánh này thật đúng là lưu lại truyền thừa.

- Truyền thuyết, võ kỹ cường hãn nhất của Khâu Ngô cổ thánh, theo thứ tự là chỉ, kiếm, quyền, chưởng, tên đều mang Đại Bi Thiên Ma. Chưởng là võ kỹ khoảng chừng Thánh Vực trung phẩm, quyền pháp thượng phẩm, kiếm là tuyệt phẩm... Bộ võ kỹ này, coi như tổ tiên, muốn tìm cũng không thể được, không nghĩ tới thế mà ở đây...

Lạc Huyền Thanh kích động đến con mắt sáng lên.

- Chỉ, kiếm, quyền, chưởng?

Trương Huyền sửng sốt một chút.

Hắn học qua Đại Bi Thiên Ma chưởng, quả thực là võ kỹ Thánh Vực trung phẩm, cùng cấp bậc có thể xưng vô địch, vốn cho rằng chỉ là một chiêu, nghe đối phương nói, nguyên lai là một bộ!

Vội vàng nhìn về phía văn tự trên không, trong đầu thở nhẹ.

- Thiếu hụt!

Rầm!

Một quyển sách xuất hiện ở trong thức hải, ngón tay điểm qua, trên mặt lần nữa lộ ra vẻ táo bón.

- Thiếu hụt càng nhiều...

Xoa xoa mi tâm, tràn đầy bất đắc dĩ.

Đại Bi Thiên Ma chưởng thiếu hụt hai mươi bảy chỗ, liền để hắn khó chịu đến cực điểm, cái này càng nhiều, đạt đến ba mươi mốt chỗ... Công pháp không tệ, lực lượng cũng rất mạnh, nhưng không luyện được ah!

Từ khi bắt đầu tu luyện Thiên Đạo công pháp, quen thuộc bí tịch không có thiếu hụt, tựa như mắc phải bệnh thích sạch sẽ, có một chút bụi bặm cũng cảm thấy khó nuốt xuống, huống chi nhiều như vậy... trước đó bản thân học qua quyền pháp bí tịch tìm ra toàn bộ, tới chất thành một đống.

- Chính xác!

- Còn có hai mươi tám chỗ...

Lúc trước hắn nhìn qua bí tịch liên quan tới quyền pháp, dù số lượng rất nhiều, nhưng cấp bậc thực sự quá thấp, muốn dung hợp võ kỹ trên Thánh Vực, vẫn như cũ kém không ít. Mấy vạn quyển, cũng chỉ trừ đi ba chỗ thiếu hụt mà thôi.

- Được rồi, trước mặc kệ, chờ trở lại Thánh Tử điện, đi tìm quyền pháp bổ sung...

Lắc đầu không nghĩ nhiều nữa.

Dù sao Thánh Tử điện có rất nhiều bí tịch, chỉ cần đi khảo hạch, tất nhiên có thể có được không ít, bộ quyền pháp này, thiếu hụt nhiều hơn nữa, chỉ cần cố gắng tìm kiếm, khẳng định có thể bổ sung hoàn chỉnh. Mới vừa cảm khái xong, liền cảm giác mặt đất lay động, toàn bộ không gian trở nên vặn vẹo.

- Nguy rồi, cổ thánh ý niệm biến mất, Động Hư Hồ Lô cũng bị lấy đi, cái không gian này có chút không chịu nổi, bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp đổ...

Lạc Huyền Thanh biến sắc.

Giống như sơn môn của Thánh Tử điện, cái không gian này, bởi vì chồng chất quá nhiều, quá mức phức tạp, không có hạch tâm chuyên môn duy trì vận chuyển, một khi xuất hiện biến cố sẽ dẫn đến sụp đổ. Giờ phút này lay động kịch liệt, hiển nhiên xuất hiện vấn đề.

- Sụp đổ?

Khuôn mặt mọi người tái đi.

Dù thực lực của bọn hắn rất mạnh, nhưng ở trong không gian, sẽ bị không gian ảnh hưởng, một khi nơi này sụp đổ, vô cùng có khả năng biến thành tro bụi, trực tiếp tử vong. Trừ khi đạt đến tình trạng có thể vượt qua mảnh không gian này!

Mà loại thực lực này, thấp nhất cũng phải Thánh Vực cửu trọng!

- Không sai, nhanh rời khỏi, nếu không đều phải chết ở chỗ này...

Lạc Huyền Thanh tràn đầy lo lắng.

- Thế nhưng bộ quyền pháp này, ta mới ghi nhớ không đủ hai hàng...

Vẻ mặt Bích Hồng Âm đỏ lên nói.

- Ta cũng nhớ hai hàng...

Viên Hiểu cũng nói.

Đây chính là võ kỹ của Khâu Ngô cổ thánh, cả một đời cũng chưa chắc có cơ hội học, thật vất vả tìm ra, hơn nữa thấy được, lại không có thời gian nhớ kỹ, từng cái tràn ngập không cam lòng.

- Bảo vệ tính mạng quan trọng, võ kỹ mạnh hơn, mất mạng học cũng vô dụng... Ta cũng mới ghi nhớ bốn hàng, dù tiếc đến đâu cũng vô dụng...

Lạc Huyền Thanh vẫy tay một cái:

- Đi mau!

Bộ võ kỹ này, là cổ thánh sáng chế, ẩn chứa hạch tâm tu luyện, trọn bộ có mấy trăm vạn chữ, dù thực lực của bọn hắn mạnh mẽ, trí nhớ kinh người, muốn ghi nhớ nhiều văn tự như vậy, cũng cần ít nhất nửa canh giờ...

Lúc này mới qua không đến một phút, có thể nhớ hai hàng, bốn hàng, đã coi như không tệ. Bất quá, không nhớ được cũng hết cách rồi, so sánh với nhau, công pháp lợi hại hơn nữa, cũng kém tính mạng của mình!

- Tốt!

Không gian lay động càng ngày càng lợi hại, đã có nhiều chỗ xuất hiện vết rách, đám người Bích Hồng Âm không nỡ, cũng biết không cách nào tiếp tục chờ đợi, vội vã đi theo Lạc Huyền Thanh, nhanh chóng bay ra phía ngoài.

Trương Huyền cũng theo sát.

Thời điểm tới, một bên tiến lên, một bên tìm đồ, dò xét bốn phía, tốc độ không nhanh, giờ phút này nguy cơ ở trước mắt, lại không đoái hoài tới suy nghĩ nhiều, dựa theo đừng cũ nhanh chóng tiến lên, không đến hai cái hô hấp, liền trở lại trên dòng sông linh khí.

Bắt chước làm theo, lần nữa dùng bọt khí không gian bọc mọi người, lực lượng toàn thân Lạc Huyền Thanh sôi trào, nhanh chóng khởi động. Hơn mười hô hấp sau, liền trở lại địa phương lúc trước.

Tạch tạch!

Tạch tạch!

Vừa tới nơi này, liền thấy dòng sông cách đó không xa cùng không gian xuất hiện vết rách to lớn, từng mảnh từng mảnh biến mất.

- Nguy hiểm thật...

Mọi người chảy đầy mồ hôi lạnh, may mắn chạy nhanh, hơi chậm một chút, giờ phút này chỉ sợ đã biến thành tro bụi.

- Nhanh rời khỏi đi...

Trong lòng cảm khái, Lạc Huyền Thanh lần nữa sử dụng phương pháp đặc thù, mở ra thông đạo rời đi, mọi người vội vàng nhảy lên, lao ra ngoài.

Hô hô hô hô!

Tiếng gió gào thét bên tai, một hồi xoay tròn kịch liệt, sau một khắc, lần nữa mở mắt, đã trở lại hang núi.

Ba!

Vừa mới đứng vững, liền nhìn thấy vòng xoáy to bằng hạt vừng trước mắt lấp lánh ra tia chớp, sau đó biến mất tại chỗ, muốn tìm cũng không tìm được. Cái di tích này... Hoàn toàn biến mất!