Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2620: Một phần sáu lực lượng (1)

Nếu như chỉ là Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong liền thi triển ra, lực lượng không kém hắn mảy may, thì cũng thôi, mấu chốt nhất là, thời cơ, vị trí quả đấm của đối phương đánh tới tuyệt không thể tả, đúng là thời điểm lực trước tan biến, hậu lực chưa kịp của hắn!

Nói cách khác, đối phương phảng phất như nhìn ra thiếu hụt của hắn, một chiêu đã tìm được căn nguyên, ý định đánh giết hắn.

Hắn tu luyện công pháp, võ kỹ, đều truyền lại từ lão sư, so với tuyệt chiêu hạch tâm nhất của Trương gia, Lạc gia cũng không hề yếu. Võ kỹ, công pháp cao thâm như vậy, cho dù là Phí sư muốn liếc mắt nhìn thấu, cũng làm không được, vị trước mắt này, lại trong nháy mắt sáng tỏ, hơn nữa tìm được thiếu hụt, chỉ sợ đối với hắn biết rất nhiều.

- Hừ, như vậy liền muốn thắng ta, không dễ dàng như vậy!

Hắn kinh ngạc chỉ ở trong óc không đến một phần mười cái hô hấp, ánh mắt Phùng Tử Dật run lên, thân thể thay đổi phương vị, đồng dạng một quyền nghênh đón.

Nắm đấm của hắn, nhắm ngay ngực của Trương Huyền, cùng người sau nhắm ngay hắn, cũng là vị trí tương đồng, không nghĩ tới thế mà dùng chiêu số lưỡng bại câu thương.

- Nhìn xem phòng ngự của ngươi mạnh cỡ nào!

Trong mắt lóe lên tàn nhẫn, Trương Huyền cũng không thay đổi, bắp thịt toàn thân nhúc nhích, tựa như có quang mang kim sắc ở trong đó xoay quanh.

Bành!

Một quyền rơi vào ngực đối phương, lập tức cảm thấy giống như đập vào trên tảng đá, năm ngón tay có chút run lên, nắm đấm của đối phương rơi vào trên người hắn, lần nữa cảm thấy ngực khó chịu, lui về phía sau mấy bước.

- Cơ thể ngươi...

Trương Huyền kinh ngạc.

Hắn tu luyện Thiên Đạo kim thân, thân thể vô cùng mạnh mẽ, so với nửa bước Thánh khí thượng phẩm cũng không hề yếu, không nghĩ tới đối phương cũng có bí pháp luyện thể tương tự, thân thể không kém hắn chút nào! Cả hai man lực đối kháng, thoạt nhìn tương xứng, trên thực tế tu vi hắn kém, nên vẫn bị thất thế.

- Ha ha, thoải mái!

Cứng đối cứng, vị trước mắt này, thế mà không hề rơi xuống hạ phong một chút nào, Phùng Tử Dật hưng phấn gào thét, hai tay chấn động, cơ bắp trên người giống như thổi khí cầu, lúc đầu áo quần hơi có vẻ rộng rãi căng kín. Dường như, trong nháy mắt ngắn ngủi, ăn đại bổ hoàn gì đó, từ hình thể gầy yếu biến hóa thành tráng hán.

Bành!

Lần nữa đạp mạnh, cảm giác áp bách kịch liệt nghiền ép tới. lần này, khí tức cùng thực lực của Phùng Tử Dật thế mà chợt tăng tiếp cận gấp đôi.

- Đây là bí pháp gì?

Trương Huyền kinh ngạc, xiết chặt nắm đấm.

Cùng nhau đi tới, gặp qua không ít phương pháp có thể để cho thực lực trong nháy mắt bạo tăng, nhưng không có bất kỳ dấu hiệu gì, liền tăng thêm cơ bắp, hơn nữa thoạt nhìn không có tác dụng phụ gì, chưa bao giờ thấy qua a.

Bất quá, lúc này biết đối phương căn bản sẽ không cho hắn quá nhiều thời gian suy nghĩ, nhiệt huyết trong cơ thể cũng xao động lên, Thiên Đạo kim thân vận chuyển tới cực hạn, lại đánh tới một quyền.

Thình thịch thình thịch bành!

Thời gian nháy mắt, hai người liền giao thủ hơn mười chiêu, hầu như đều là cứng đối cứng, bốn phía tiếng gió rít gào, lúc đầu Tôn Cường theo sát ở sau lưng Trương Huyền, giờ phút này đều cùng Trương Cửu Tiêu rời khỏi phòng khách.

Dù vậy, vẫn cảm thấy toàn thân đau rát, phảng phất như bị liệt diễm thiêu đốt.

- Nhớ ngày đó, thực lực của ta cùng Trương sư không kém bao nhiêu, lúc này mới bao lâu? Làm sao lại chênh lệch lớn như vậy?

Trương Cửu Tiêu hoảng sợ.

Lúc trước ở Thanh Nguyên thành lần đầu nhìn thấy Trương sư, cùng đối phương không kém nhiều, vốn cho rằng trong khoảng thời gian này, cố gắng tu luyện, khẳng định sẽ giảm bớt một chút, nằm mơ cũng không có nghĩ đến... Ngược lại chênh lệch càng lớn!

Thời khắc này đối phương, coi như khỏi cần cận thân, xa xa một quyền, chỉ sợ hắn cũng sẽ biến thành bánh thịt, tử vong tại chỗ. Cả hai, đã có cách biệt trời vực, không thể so sánh nữa.

Phần phật!

Trong lòng đang cảm khái, chỉ thấy cổ tay của Phùng Tử Dật khẽ đảo, một thanh trường kiếm xuất hiện ở trong lòng bàn tay, lăng không vạch một cái, không khí trong căn phòng bắt đầu vặn vẹo.

- Có dám cùng ta dùng binh khí so một hồi hay không?

- Vui lòng tiếp!

Ngón tay của Trương Huyền điểm ra, hơn một trăm thanh trường kiếm lơ lửng ở trước mắt.

- Ngươi làm gì...

Con ngươi của Phùng Tử Dật co rụt lại, vừa định nói chuyện, liền cảm thấy hải dương kiếm khí nghiền ép tới.

Bành! Bành!

Bay ngược ra, sống lưng đâm vào trên vách tường, đập ra một cái động lớn, ngay sau đó lực lượng hung mãnh tiếp tục đánh đến, sống lưng chấn bức tường thành bột phấn.

Liên tục bay ra bảy tám trăm mét, lúc này mới cảm thấy công kích trước mắt ngừng lại, khuôn mặt trắng bệch, cánh tay không ngừng run rẩy, gan bàn tay tựa như lúc nào cũng sẽ xé rách.

- Ngươi... Đây là chiêu số gì?

Hít sâu mấy hơi, mới áp chế chân khí sôi trào trong cơ thể, tràn đầy khó tin nhìn qua.

Hắn là Thánh Vực thất trọng Nhập Hư cảnh sơ kỳ, đối phương chẳng qua Thánh Vực ngũ trọng đỉnh phong, tu vi chênh lệch lớn như thế, một kiếm liền đẩy lùi, suýt chút nữa bổ chết, đây là chiêu số gì, lại lợi hại như vậy?

- Là Nhất Kiếm Phá Hải của Kiếm lão nhân!

Trương Huyền gật đầu.

Cái này cũng không có gì cần giấu diếm, năm đó Kiếm lão nhân có thể xông ra danh khí, chỉ cần muốn điều tra, có lẽ rất dễ dàng có thể biết được.

- Không có khả năng!

Phùng Tử Dật lắc đầu: