Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2637: Đi ăn cơm (2)

Thấy hắn tự tin như vậy, không biết trả lời như thế nào, Liêu trưởng lão một bộ khẳng khái hy sinh, theo sát ở phía sau.

- Phí sư, chúng ta cũng qua xem một chút đi...

Nuốt ngụm nước bọt, Trương Hủ nói.

- Ừm!

Phí sư theo sát tới.

Mặc dù thân ở trong điện, nhưng thần thức có thể tuỳ tiện quan sát được mây đen lớn nhỏ trên không, phạm vi bao phủ hơn ngàn mẫu, một khi rơi xuống, bọn họ sợ lá cũng trốn không thoát.

Trương sư đã tự tin như vậy, vừa vặn nhìn một chút, đến cùng làm sao vượt qua!

Phùng Tử Dật cũng theo sát tới, mới vừa đi mấy bước, liền thấy Trương Hủ lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp xuống, nhướng mày:

- Làm sao vậy?

Thân là thiên tài Trương gia, cảnh tượng hoành tráng gì chưa thấy qua, không đến mức còn chưa đi ra khỏi phòng liền sợ đến như vậy nha.

- Trương sư đây là... Làm gì?

Không có trả lời hắn, bờ môi run rẩy, Trương Hủ nhịn không được hỏi.

Phùng Tử Dật nhíu mày, nhìn sang, vừa nhìn, cũng ngây người tại chỗ, phảng phất như ngu ngốc.

Chỉ thấy lúc này Trương Huyền, chẳng biết lúc nào tìm miếng vải trắng, thật chỉnh tề xếp lại, để ở trước ngực, vẻ mặt ưu nhã, đồng thời lấy ra một chén nước súc miệng, hình như muốn đi tiệm cơm nghênh đón mỹ vị.

- Hắn đây là... Muốn đi ăn cơm?

Khóe miệng run lên hai lần, Phùng Tử Dật dùng sức vò đầu.

Đi theo lão sư thật nhiều năm, chưa từng nghe nói qua, người khác độ kiếp cũng muốn lẫn vào một chân, càng không nghe qua, nhìn thấy lôi đình mà người khác sợ như rắn rết, lại hưng phấn chuẩn bị như ăn cơm, tiến lên muốn ăn...

Người này đến cùng là độ kiếp, hay muốn đi hưởng thụ mỹ vị?

Tạch tạch! Tạch tạch!

Trong âm thanh chấn kinh, chỉ thấy Trương Huyền cùng Liêu trưởng lão đã đi ra đại điện, nhìn thấy chính chủ xuất hiện, mây đen trên không phát ra nổ vang kịch liệt, bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống.

- Trương sư, mặc kệ ta có thể vượt qua hay không, lần này đều phải cảm ơn ngươi xuất thủ cứu giúp...

Vốn còn chút sợ hãi, chân chính nhìn thấy lôi đình, Liêu trưởng lão biết trốn không thoát, ánh mắt lộ ra coi thường cái chết.

Có thể tu luyện tới loại cảnh giới như hắn, hơn nữa vì cứu người thân trúng Âm Sương hỏa độc, bản thân cũng không phải người sợ phiền phức, nếu không, cũng không có khả năng có loại thực lực cùng địa vị này.

- Được rồi, ở nguyên chỗ chờ đi... Ta đi một chút liền về!

Đánh gãy hắn nói, Trương Huyền khoát tay áo, không tiếp tục để ý hắn nói nhảm, thân thể nhảy lên, thẳng tắp vọt tới hải dương lôi đình.

- Đây là muốn xông vào lôi hải?

- Như vậy sẽ chết...

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, ngay cả thân thể của Hồ Thanh cũng run lên, suýt chút nữa từ không trung rơi xuống.

Gặp qua thấy lôi đình chạy trốn, cũng đã gặp thấy lôi đình, xoay người bỏ chạy... nhưng chủ động nghênh đón lôi kiếp người khác, còn là lần đầu tiên nhìn thấy.

- Trương sư...

Không nghĩ tới hắn lại làm như vậy, biết trách lầm đối phương, xiết chặt nắm đấm, hốc mắt Liêu trưởng lão đỏ lên.

Xông vào lôi kiếp, đây đều là vì hắn... Đang định tiến lên, đối kháng lôi đình, chỉ thấy mây đen đầy trời lắc lư một cái, quả nhiên giống như trước đó đối phương nói, rút nhỏ một vòng.

- Ừm?

Đang kỳ lạ, cân nhắc có nên như đối phương nói hay không, phóng thích lực lượng, chỉ thấy lôi đình giống như gặp quỷ, xoay người bỏ chạy, tốc độ nhanh chóng, thiểm điện cũng đuổi không kịp.

Hô!

Lôi đình chạy trốn, bầu trời khôi phục sáng sủa, Trương Huyền xuất hiện lần nữa trên không trung, nhìn lấy lôi điện chạy trốn, mặt mũi bất đắc dĩ, đang muốn nói chuyện, ngực đột nhiên một phồng lên.

- Nấc...

Ợ một cái, tựa như trống to, cực kỳ rõ ràng.