Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2857: Người ta mang đi (2)

- Cái này...

Thân thể Khúc trưởng lão rung động.

Nếu như nói trước đó chỉ là suy đoán, cảm thấy thứ này hữu dụng, hiện tại đã thử qua, đối với hắn quả thực có chỗ tốt, hơn nữa thật có thể chữa trị tổn thương trong cơ thể.

Kinh mạch vặn vẹo, mặc dù đối với thực lực ảnh hưởng không tính quá lớn, nhưng lâu dài cũng sẽ trở thành tai hoạ ngầm, để thực lực dần dần hạ thấp, một khi có thể giải quyết, thân thể sẽ một mực duy trì ở thời đỉnh cao, về sau có cơ hội, lần nữa đột phá cũng chưa biết chừng!

Nắm đấm xiết chặt, lần nữa nhìn về phía đối phương, tràn đầy chấn kinh.

Mặc dù ở sâu trong nội tâm, vẫn như cũ cảm thấy đối phương không phải Dương sư, nhưng có thể làm được điểm ấy, tuỳ tiện nhìn ra tai hoạ ngầm trên người hắn, hơn nữa giải quyết, nhất định cũng là nhân vật siêu cấp của đại lục! So với hắn, chỉ mạnh không yếu!

- Khúc trưởng lão, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!

Thấy đối phương thu chân khí vào trong cơ thể, Trương Huyền cười nhạt một tiếng.

Vừa rồi tất cả trò chuyện đều là truyền âm, nói xong lời này, quay đầu nhìn về phía đại trưởng lão U Nhược Tâm:

- Hôm nay lão phu tới đây thăm hỏi, là vì đồ tôn của ta! Mong đại trưởng lão bỏ qua một con ngựa!

- Đồ tôn? Dương sư có gì dặn dò, cứ nói là được!

Thấy Khúc trưởng lão cùng đối phương truyền âm, sau đó không còn động tác kế tiếp, trong lòng U Nhược Tâm thoáng có chút căng thẳng.

Dương sư nàng chưa thấy qua, nhưng Khúc trưởng lão là trưởng lão Tổng bộ Danh Sư đường, tu vi sâu không lường được, sau khi truyền âm trò chuyện không nói thêm lời, chỉ sợ đã liên lụy đến một ít cơ mật của Danh Sư đường, không phải nàng có thể biết được.

Nói cách khác...Vị Dương Huyền trước mắt này, tám chín phần mười là thật! Thái thượng trưởng lão của Tổng bộ Danh Sư đường, coi như nàng có mười lá gan, cũng tuyệt không dám đắc tội.

- Đồ tôn của ta là Triệu Nhã, từng là Băng Nguyên cung thiếu cung chủ của các ngươi, ngày hôm nay ta được truyền tin, nói các ngươi giam giữ nàng, hơn nữa sử dụng Khốn Thiên Tỏa, khóa lại kinh mạch, cho nên tự mình tới, muốn cầu tình thay nàng, hi vọng đại trưởng lão có thể mở ra gông xiềng, trả nàng tự do!

Thấy Khúc trưởng lão không nhiều nói, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, thanh âm bình thản không gợn sóng, lại mang theo cảm giác áp bách không thể nghi ngờ.

- Triệu Nhã? Là...Là đồ tôn của Dương sư?

U Nhược Tâm dọa đến suýt chút nữa nhảy lên.

Triệu Nhã không phải học sinh của tán tu Trương Huyền sao? Là đồ tôn của Dương sư, chẳng phải chứng tỏ, vị Trương Huyền kia là thân truyền của Dương sư?

- Đại trưởng lão...

Thời điểm nàng tràn đầy chấn kinh, một tiếng la lên dồn dập, Nhị trưởng lão vội vã bay vào, nhìn thấy đại điện nhiều ra hai người, mang theo nghi ngờ, bất quá vẫn vội vàng đi tới trước mặt.

- Làm sao vậy?

Thấy nàng vội vã như thế, U Nhược Tâm cau mày.

- Không tốt... phong ấn của Thanh Phạm điện hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng thiếu cung chủ, Triệu Nhã, nàng...không thấy!

Nhị trưởng lão hô hấp dồn dập, vẻ mặt trở nên trắng bệch.

- Không thấy Triệu Nhã?

Con ngươi của U Nhược Tâm co rụt lại, vừa định đi nhìn một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn về phía Trương Huyền:

- Dương sư...

- Không sai, người là ta mang đi!

Trương Huyền thản nhiên nói.