Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2992: Đôi câu dọa chạy (2)

Nhi tử của mình sáng lập ra quá nhiều kỳ tích, đặc biệt là đối kháng lôi kiếp, lưu lại vô số truyền thuyết, tuy trước mắt rất cường đại, hẳn là cũng có thể nhẹ nhõm đối kháng.

- Mau nhìn, hắn bay lên, hẳn là sẽ lập tức xông vào lôi đình...

Thấy Trương Huyền đi tới dưới lôi vân, Hưng kiếm thánh hưng phấn.

- Đây chính là cơ hội khó được, quan sát thật tốt, nếu như có thể học được một chiêu nửa thức, đệ tử Lạc gia chúng ta đột phá sẽ không cần lo lắng lôi đình!

Lạc gia đại trưởng lão Lạc Khinh Trần cũng bị lôi đình thu hút, xoay người dặn dò một đám trưởng lão.

- Vâng!

Tất cả trưởng lão đồng thời gật đầu.

Hắn từng thấy tận mắt, vị thanh niên trên không kia giúp Lạc Huyền Thanh chống cự lôi kiếp, chỉ bất quá lúc ấy không có hiểu rõ, đến cùng làm sao làm được, hiện tại lại tới một lần, vừa vặn có thể cẩn thận quan sát.

Một khi học được loại bí pháp đối kháng lôi đình này, hậu bối gia tộc độ kiếp, sẽ hoàn toàn không cần phải sợ!

- Đúng rồi, mang Không Gian Kính tới, ghi chép một màn này lại, bây giờ nhìn không hiểu, về sau có thể lặp đi lặp lại quan sát, luôn có thể tìm ra dấu vết...

Lạc Khinh Trần lần nữa dặn dò.

Lấy thực lực của hắn, lần đầu tiên nhìn cũng không rõ đối phương đến cùng làm sao thành công, mặc dù các trưởng lão sau lưng nhân số rất nhiều, nhưng muốn triệt để hiểu rõ, hẳn cũng làm không được, tốt nhất là ghi chép một màn này lại, về sau quan sát, luôn có thể tìm ra dấu vết để lại.

- Vâng!

Một trưởng lão vội vàng bay trở về, thời gian không dài, quả nhiên tìm được một cái gương to lớn, chính là siêu cấp pháp bảo của Lạc gia… Không Gian Kính, có thể ghi chép sự tình nhìn thấy.

- Hắn đã xông lên...

Mọi người vừa lấy ra gương, liền nghe Lạc Khinh Trần hét lớn một tiếng, ngay sau đó liền thấy thanh niên bay lên bầu trời, đi tới dưới lôi đình.

Tất cả mọi người kích động, muốn nhìn xem Trương Huyền, Trương gia tiểu thiên tài trong truyền thuyết, đến cùng làm sao chống cự lôi kiếp.

Ầm ầm!

Thấy hắn bay tới, lôi đình phát ra thanh âm nóng nảy, nổ vang kịch liệt, tựa như muốn xé rách thiên địa.

Ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng Trương Huyền run run, trên mặt lại không biểu hiện ra, vẻ mặt thản nhiên:

- Tiểu Lôi Lôi, chúng ta lại gặp mặt!

Ầm ầm!

Nghe được thanh âm của hắn, lôi đình sửng sốt một chút, tiếng nổ không còn vang dội như trước đó.

- Không cần rống, thừa dịp ta còn không có tức giận, lập tức cút đi!

Trương Huyền nhướng mày, trên mặt mang theo vẻ không kiên nhẫn.

Ầm!

Tiếng sấm nổ lại yếu hơn, mây đen đầy trời nghe được hắ nói, hình như đang không ngừng run rẩy.

- Đừng cho mặt không biết xấu hổ... Chọc giận ta, ngươi hẳn phải biết kết quả, đừng đến lúc đó hối hận cũng không kịp!

Thấy đối phương còn không đi, Trương Huyền lần nữa hừ lạnh.

- Ầm!

Chần chờ một chút, lôi đình giống như làm ra quyết định to lớn, lần nữa phát ra một tiếng nổ vang không cam lòng.

Rầm!

Đột nhiên xoay người rời đi, thời gian nháy mắt biến mất không thấy hình bóng, cũng không thấy tung tích nữa.

Mới vừa rồi còn mây đen đầy trời, người người đều cảm thấy tận thế đến, giờ phút này trời sáng khí trong, không có một đám mây.

- Cái này con mẹ nó cũng được?

- Hù dọa đôi câu liền có thể rời đi? Khi nào lôi đình đơn giản như vậy?

Đám người Lạc Khinh Trần trợn mắt hốc mồm.