Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3084: Truy lùng (1)

Tượng Khôi Thánh, đám người Chiêm sư có khả năng nhìn không ra vấn đề gì, nhưng Trương Huyền biết rất rõ ràng.

Trong đó chứa xương ngực của Ngoan Nhân!

Lúc trước dùng thư viện dò xét, còn muốn đạp nát pho tượng này, lấy khung xương ra, cuối cùng vẫn ngừng lại.

Dù sao hắn là Danh Sư, còn là điện chủ, có nguyên tắc của mình, không thể làm ra sự tình ly kinh phản đạo như vậy.

Giờ phút này Dị Linh tộc xông tới, cái gì cũng không cướp, chỉ cướp thứ này, nhất định là vì thế!

Dù sao Ngoan Nhân đã từng là Hoàng giả đỉnh phong nhất của Dị Linh tộc, cướp đoạt bộ xương này, có lẽ có tác dụng rất lớn, thậm chí cũng giống như mình, để hắn phục sinh!

- Ngoan Nhân?

Nghe được hắn lẩm bẩm, Chiêm sư sững sờ.

- A, không có gì!

Trương Huyền nhíu mày:

- Hết thảy mấy người, thực lực như thế nào?

- Có bốn người, thực lực cụ thể ta cũng không nhìn ra, chỉ là đại trận của Thánh Tử điện cũng không có ngăn lại, bị tuỳ tiện phá hư...

Chiêm sư xấu hổ nói.

Đường đường Thánh Tử điện, đại lục đệ nhất học phủ, chỉ nửa tháng liên tục bị hai lần phá tan chạy trốn, cái thứ nhất là điện chủ của bọn họ, nói ra không mất mặt, nhưng bây giờ bị Dị Linh tộc đoạt đồ vật, còn chạy trốn... Nói thật, cũng không dám báo lên Tổng bộ Danh Sư đường!

- Bốn người?

Trương Huyền hít sâu một hơi, con mắt hiện ra sát ý:

- Chạy trốn phương hướng nào?

- Bên kia... Chúng ta tu vi quá thấp, đuổi một hồi liền không đuổi kịp, đành phải đưa tin cho điện chủ...

Chiêm sư nói.

- Ta đã biết, các ngươi sửa chữa những kiến trúc sụp đổ, khôi phục trận pháp!

Trương Huyền híp mắt lại, nhìn về phía Chiêm sư mới vừa nói, thân thể khẽ động, bước ra ngoài:

- Ta đi xem một chút, nhất định phải đoạt tượng Khôi Thánh về!

Tượng Khôi Thánh không chỉ liên lụy đến tôn nghiêm của Thánh Tử điện, càng liên quan đến khung xương của Ngoan Nhân, cướp không được, hắn làm điện chủ cũng mất hết mặt mũi... Mặc dù còn không có tiến hành đại điển kế nhiệm.

Thi triển thần thông không gian, tốc độ bay cực nhanh, hơn mười hô hấp sau, cũng đã bay ra hơn vạn cây số.

Quay đầu nhìn lại, thấy Lạc Nhược Hi vẫn theo ở phía sau, thở phào nhẹ nhõm, Minh Lý Chi Nhãn chiếu rọi bốn phía, tìm kiếm có dấu vết hay không.

- Tìm như vậy là không thấy đâu!

Thấy động tác của hắn, Lạc Nhược Hi lắc đầu:

- Bốn người này, hẳn là mấy cái chúng ta gặp ở Bạch Khê sơn, đều có tu vi Đại Thánh đỉnh phong, hơn nữa chuyên môn dùng phương pháp đặc thù xóa đi dấu vết, rất khó thẩm tra, trừ khi Minh Lý Chi Nhãn đạt tới cảnh giới thứ tư!

- Quả thực điều tra không được...

Thật ra thì không cần đối phương nói, hắn cũng phát giác.

Lần này giống như lần trước bắt đám người Triệu Nhã, không có bất kỳ dấu vết gì để lại, cho dù là hắn, cũng dò xét không được.

- Bất quá muốn chạy trốn, cũng không dễ dàng như vậy...

Nhẹ nhàng cười một tiếng, cổ tay khẽ đảo, một quyển sách xuất hiện ở trước mắt, tản mát ra khí tức Thiên Đạo.

Thiên Đạo chi thư.

Đám người Triệu Nhã bị bắt, tìm không thấy dấu vết, liền không cách nào thẩm tra, nhưng tượng Khôi Thánh khác biệt!

Trong đó cất giấu khung xương của Ngoan Nhân, hắn thẩm tra không được, nhưng Ngoan Nhân có thể cảm ứng được phương hướng, đến phạm vi nhất định, thì có thể tìm!

Trừ khi đối phương dùng bí pháp không gian đặc thù ẩn giấu khung xương đi!

Bất quá mới vừa cướp đi, thời gian không dài, tình huống bình thường hẳn còn làm không được điểm ấy. Thấy hắn lấy ra sách, Lạc Nhược Hi nhìn một cái, cũng không nói nhiều.

- Tiểu Ngoan Ngoan, chớ ngủ, cảm ứng thoáng cái, xương ngực của ngươi ở đâu!

Trương Huyền vỗ thư tịch một cái, nói.

- Ừm...

Nghe được xưng hô như vậy, Ngoan Nhân co quắp, cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu, cảm ứng phút chốc, thư tịch lập tức chỉ một phương hướng:

- Ở bên kia!