Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3394: Gác chuông lời nói trong đêm (1)

Danh Sư đại lục, Sóc Bắc cảnh, tuyết trắng tung bay.

Trong một gác chuông cũ nát, khách nhân đi đầy đường.

Nơi này là trong sáu đại Địa quật, vị trí Băng Hải, bình thường hiếm có người đến, có điều từ khi Dị Linh tộc đại quy mô rút quân, thành cứ điểm giao thông, mỗi ngày đều sẽ có vô số cường giả đến đây.

Tuy trong lòng đất có Huyết Nguyệt treo cao, sát lục chi khí nồng đậm, nhưng cũng có thể sinh trưởng ra thực vật ở Danh Sư đại lục không cách nào mọc ra, những vật này, bất luận là dược dụng hay xem như tài liệu vũ khí, đều cực kỳ trân quý.

Trước đó chiến sự mãnh liệt, Danh Sư lo lắng, không ai dám tiến vào bên trong tìm kiếm, lại thêm Danh Sư đường phong tỏa nghiêm mật, không cho phép người bình thường ra vào, tự nhiên không có cơ hội buôn bán gì.

Lúc này Dị Linh tộc rút lui, không ít thương nhân tu vi không kém, đã có thể du lịch trong đó, kèm theo những vật phẩm này được mang đi ra càng nhiều, một lần vang dội, đưa tới càng nhiều cường giả đến đây tìm kiếm.

Lúc này, những người đợi trong gác chuông, chính là võ giả muốn tìm kiếm cơ duyên.

- Phía ngoài gió tuyết càng lúc càng lớn, mỗi đến lúc này, Địa quật đều sẽ tự động phong bế, muốn vào cũng vào không được, chỉ có thể ở nơi này chờ đợi trời trong!

- Đúng vậy, Địa quật băng tuyết nằm ở trong Tuyết Sơn, thời điểm bông tuyết tung bay, chính là thời khắc lạnh nhất, quả thực không có cách nào đi vào!

- Đã đi không được, đợi cũng nhàm chán, ai có sự tình mới mẻ gì, nói nghe một chút, để mọi người mở mang kiến thức?

- Ngô huynh, ngươi mới từ Tổng bộ Danh Sư đường tới, có nghe qua tin tức gì không?

Nghe được xưng hô Ngô huynh, ánh mắt đám người đồng loạt tập trung ở trên người một trung niên.

Người trung niên này mặc trường bào Danh Sư, ngực treo bảy ngôi sao chói lóa mắt, lại là một vị Danh Sư thất tinh, nhìn tu vi, đạt tới Thánh Vực tứ trọng, Nguyên Thần cảnh đỉnh phong, ở trong thất tinh cũng được cho khá cao.

Thấy ánh mắt mọi người tập trung đến, Ngô huynh dừng lại một chút, nhìn quanh một vòng hỏi:

- Các ngươi có biết thế giới hiện nay, Danh Sư thiên tài nhất là ai không?

- Danh Sư thiên tài nhất? Hẳn là Phùng Tử Dật a! Ta nghe nói lão sư hắn tấn cấp Cổ Thánh, tu vi của hắn cũng trực tiếp tăng vọt, sớm đã đạt đến tình trạng khó mà ngước nhìn!

- Ta cảm thấy là Triệu Mặc Hiên, người này ta gặp qua một lần, thiên tài như yêu, đối với thứ gì, đều lĩnh ngộ cực nhanh, hơn nữa một học liền tinh, trí tuệ không tầm thường!

- Ta cho rằng là Tưởng Phi Phi, lớn lên đẹp đẽ không nói, đối với chức nghiệp thiên công càng đạt tới hóa cảnh...

- Ta nghe nói là...

Mọi người nghị luận ầm ĩ.

Mỗi người đều có thần tượng bản thân sùng bái.

Bọn họ nói tới mỗi một cái tên, đều vang vọng đại lục, được thế nhân ngưỡng mộ.

- Chẳng lẽ các ngươi quên... Trương Huyền?

Đột nhiên, một thanh âm từ trong đám người vang lên.

- Trương Huyền?

Nghe được cái tên này, thanh âm vừa rồi thảo luận toàn bộ trầm mặc xuống.

- Thật sự hắn là Danh Sư thiên tài nhất, vài vạn năm đến nay, cũng chỉ có Khổng sư có thể so sánh, nhưng thông đồng Dị Linh tộc Linh Thần, cướp đi Xuân Thu đại điển, để Nhân tộc nằm ở bị động, chỉ điều này... Liền không xứng làm Danh Sư!

- Trong Danh Sư, không thể có bại hoại như vậy!

- Ta làm sao nghe nói, hắn cũng không phải thông đồng, mà là bị lừa, trước đó cũng không biết thân phận đối phương!

- Làm sư giả, cần chính chí, chính thân, chính hành, chính đức, coi như không biết thân phận, sau khi biết, cũng nên cắt bào đoạn nghĩa, mà hắn không có ngăn cản, càng không có đoạt lại đại điển, chỉ bằng vào điểm ấy, đã nói lên không phải Danh Sư hợp lệ!

- Loại người này, không đề cập tới cũng được!

...

Nghe được cái tên này, mọi người thảo luận càng nhiều.

- Ha ha!

Tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, đột nhiên, một tiếng cười lạnh vang lên, chấn toàn bộ gác chuông không ngừng lay động, tựa như lúc nào cũng sẽ sụp đổ.

Nghe được thanh âm, cực kỳ trung khí, lực lượng hung mãnh, đám người không chịu được đồng loạt nhìn sang.

Ngay sau đó, nhìn thấy cười to chính là Danh Sư thất tinh “Ngô huynh” kia.

Lúc này Ngô huynh, trong ánh mắt mang theo lạnh lùng, lại không còn vui vẻ như vừa rồi, đứng dậy, nhìn về phía đám người:

- Các ngươi nói, Trương sư không xứng làm Danh Sư? Ai cho các ngươi lá gan nói như vậy?