Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3404: Thư viện thăng cấp xong (1)

Giống như Phong Diệp Lang vương, là Thánh Vực ngũ trọng, hai mắt đỏ như máu, mang theo yêu dị, toàn thân lông dẹp, cứng rắn như sắt, treo ở trên người như một Thánh khí trung phẩm, đòn công kích bình thường, đừng nói đánh giết, ngay cả phòng ngự cũng không phá nổi.

- Là kền kền mắt đỏ!

- Lần này muốn xong...

Không nghĩ tới vừa mới trốn khỏi Lang Vương vây chặt, liền gặp cái này, đám người Ngô Khoáng không có công phu khó xử Trương Huyền và Ngột Thần, từng cái khuôn mặt trắng bệch.

Kền kền mắt đỏ, danh khí còn lớn hơn Phong Diệp Lang Vương, cũng không phải thực lực mạnh, mà là lúc giết người, không phải trực tiếp chém giết, mà là ngược sát.

Nói cách khác, rõ ràng có thể một cái đánh giết, lại để đối thủ bị thương khắp nơi, cuối cùng mất máu quá nhiều mà chết, cực kỳ hung tàn.

Nguyên nhân chính là như vậy, lại thêm có thể phi hành, tới lui như gió, đám người tình nguyện gặp phải mười con Lang Vương, cũng không nguyện ý gặp phải kẻ này.

Ở dưới Lang Vương vây chặt, vận khí tốt, có lẽ còn có thể chạy trốn, mà tên này, đừng nói chạy trốn, rời đi một bước cũng khó khăn!

- Liều chết đi!

Xiết chặt nắm đấm, Ngô Khoáng cắn răng.

Thật đúng là xuất sư bất lợi, người khác đi vào, đều là hữu kinh vô hiểm, thắng lợi trở về, bọn họ nằm mộng cũng nghĩ không ra, mới tiến vào chưa tới một canh giờ, đã gặp phải hai nhóm Thánh Thú mạnh mẽ.

- Ừm!

Mọi người đồng loạt lấy ra vũ khí, mỗi người bày thế trận chờ quân địch.

Kền kền mắt đỏ dường như nhìn ra đám người khẩn trương, trong ánh mắt đỏ tươi lộ ra một tia giễu cợt, cánh khổng lồ bỗng nhiên đập mạnh, mặt đất phảng phất như lập tức cuốn lên cuồng phong, vô số đá lập tức bị bao phủ, như đạn pháo bắn tới.

Đinh đinh đinh đinh!

Đá va chạm, đám người đều cảm thấy gan bàn tay run lên, trường kiếm trong tay tùy thời rời tay bay đi.

Liên tục lui về phía sau mấy bước, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Tùy tiện phẩy cánh, uy lực lại lớn như vậy, để cho người ta khó mà chống lại, thật muốn xông lại, bọn họ khẳng định không phải đối thủ, hẳn phải chết không nghi ngờ.

- Xem ra là thật tai kiếp khó thoát...

Ngô Khoáng tràn đầy buồn bã.

Trước một lần, có tiền bối cứu tính mạng, lần này khẳng định không có vận khí tốt như vậy, đối phương luôn không có khả năng rảnh rỗi, một mực đi theo sau lưng nhóm người mình.

- Cùng lắm thì tự bạo, cũng không thể để đối phương lăng nhục...

Biết kền kền mắt đỏ ưa thích để cho người ta thừa nhận đau khổ mà chết, hít sâu một hơi, Ngô Khoáng đang định tự bạo, giữ lại tôn nghiêm, ngay sau đó chỉ nhìn thấy hai gia hỏa trước đó một mực xuất công không xuất lực, từ trong đám người đi ra.

Kền kền hung tàn nhìn thấy hai người, một mặt tức giận đang muốn động thủ, thanh niên đi ra thân ảnh lấp lóe, đi tới trước mặt, một cước đá vào trên mặt.

Bành!

Đầu kền kền cắm trên mặt đất, ở trên mặt đất vạch ra một cái rãnh sâu hoắm.

Đùng đùng!

Sau đó thanh niên một hồi quyền đấm cước đá.

Một lát sau, kền kền lần nữa đứng dậy, trong hai mắt đỏ như máu, đã không còn hung ác, mà là ôn nhu.

Thời điểm đối phó Phong Diệp Lang Vương, tu vi mới khôi phục đến Thánh Vực tam trọng, chưa hẳn có thể là đối thủ, chỉ có thể dựa vào linh hồn lực dọa đi, mà một chút thời gian này, đã khôi phục lại Thánh Vực tứ trọng, lại ra tay, đã trở nên hết sức dễ dàng.

- Đi thôi!

Hừ nhẹ một tiếng, không nói thêm lời, thanh niên cùng đồng tử ốm yếu rơi vào trên lưng thú, lúc này mới xoay người nhìn về phía đám người:

- Chúng ta còn có việc, cáo từ, có duyên gặp lại!

Tiếng nói kết thúc, kền kền mắt đỏ vỗ cánh, chậm rãi bay lên, thời gian nháy mắt biến mất ở chân trời, mất đi tung tích.

- ...

- Hắn mạnh như vậy?

- Vừa rồi ta còn muốn đuổi hắn đi...

Tất cả mọi người yết hầu phát khô, từng cái trong mắt dại ra.

Trước đó vẫn cảm thấy hai người kia cản trở, nằm mơ cũng không nghĩ đến, lại có thực lực cường đại như vậy!

Thánh Thú Thánh Vực ngũ trọng, bị đánh một hồi, trực tiếp thuần phục... Phần năng lực này, quả thực nghe rợn cả người.