Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 934: Trương Huyền ra trận đầu tiên (2)

Những con chim này giống như thật sự, không giống hóa linh, chỉ có một hình thái đơn thuần, mà là thoát khỏi tranh vẽ, bay ra đủ ba thước, qua hai phút, lúc này mới rơi xuống, một lần nữa trở về.

- Nhân vật trong tác phẩm linh trí cảnh có thể tự chủ hấp thu linh khí bốn phía, di chuyển ở trên bức tranh, chỉ có điều, có thời gian hạn chế, hai phút dĩ nhiên là dài nhất! Thông qua giảng bài, ai có thể khiến cho thời gian bọn chúng lưu lại trên không trung càng dài, ai có được vị trí đứng đầu!

Vân trưởng lão nói ra yêu cầu, nhìn quanh một vòng.

- Được rồi, cuộc thi đấu bắt đầu! Ai tới trước?

- Điều này...

Mọi người nhìn nhau.

Tuy rằng bọn họ đối với bức tranh có hiểu biết, nhưng giảng bài khiến cho linh trí tồn tại ở không trung, lại chưa từng trải qua, không có bất kỳ kinh nghiệm nào có thể tham khảo.

- Trương sư, nếu không... ngươi tới đi. Liên tục đứng đầu hai cửa ải, nói vậy giảng bài cũng không đơn giản. Không bằng để cho chúng ta học tập một chút!

Bước lên trước, Nhược Hoan công tử đột nhiên ngừng lại, xoay người lại, mỉm cười.

Trước đó, đối thủ lớn nhất trong lòng hắn là Phó Tiếu Trần. Mà bây giờ, đã biến thành vị trước mắt này.

- Ta? Được!

Trương Huyền gật đầu.

- Mỗi lần đều là người cuối cùng lên sân khấu, tham khảo kinh nghiệm của người khác. Lần này sẽ không phải cũng muốn từ chối... Ngươi nói cái gì... Được? Ngươi muốn lên?

Vốn tưởng rằng người này sẽ giống như ở cửa thứ nhất, trực tiếp từ chối, hắn cũng đã tìm xong từ ngữ. Mới nói phân nửa, nghe rõ lời của đối phương, Nhược Hoan công tử vội vàng ngừng lại, cảm giác hình như đánh một quyền vào trong không khí, buồn bực suy nghĩ muốn nôn ra máu.

Linh trí bảo tồn, nhiều danh sư cũng chưa từng nghe qua hạng mục so tài cổ quái như vậy, không phải nên suy nghĩ nhiều một chút giống như ở cửa thứ nhất, xem người khác sát hạch thế nào sẽ xuất thủ sao?

Thế nào lại trực tiếp đáp ứng?

Ra bài cũng quá không theo lẽ thường!

- Vân trưởng lão, vậy ta đến đi!

Không để ý tới biểu tình của người này, Trương Huyền bước lên trước.

Những lần so tài ban đầu, hắn không biết, muốn xem thử một chút người khác xử lý như thế nào. Liên tục hai cửa ải hắn đều là người cuối cùng. Lại làm như vậy nữa, hắn thật sự cũng có chút ngượng ngùng.

Nếu lần này quy định đều hiểu rõ. Người đầu và người cuối cùng, thật ra cũng không có khác biệt quá nhiều.

- Ngươi?

Nhìn thấy được người này, khóe miệng Vân trưởng lão co rút một cái.

Sát hạch vừa rồi, hắn nhìn thấy, con hắc mã này không biết từ cái góc nào tới, cửa thứ nhất lại giết chết Ngô trưởng lão, cửa thứ hai Bạch trưởng lão thiếu chút nữa thì chết... Nhắc tới cửa ải, hắn sợ ai nhất, nhất định là người này.

Thật không biết lại sẽ làm ra trò thiêu thân gì nữa.

Chỉ có điều, nếu hắn muốn làm người đầu tiên, bản thân cũng không thể cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là gật đầu:

- Đợi ta kích hoạt bức tranh, khiến cho chim chóc bay lên, ngươi trực tiếp giảng bài. Nội dung tự xác định. Chỉ cần có thể dẫn động linh khí là được. Đến lúc đó sẽ theo thời gian kiên trì dài hay ngắn để sắp xếp thứ tự. Có thể được thứ hạng thứ mấy, lại xem nội dung ngươi giảng bài, có thể tập trung linh khí hay không!

- Ừ!

Trương Huyền gật đầu.

Quy tắc đơn giản, không khó lý giải.

- Được, bắt đầu đi!

Thấy hắn lý giải, Vân trưởng lão không nói thừa, bàn tay nhẹ nhàng phất một cái ở trên bức tranh.

Oong!

Đám chim chóc trước đó lại bay vút ra.

Không hổ danh là bức tranh linh trí cảnh, chim chóc hấp thu linh khí bay lượn, sáng ngời chói mắt, khiến người ta có thẩm mỹ khác thường.

- Nếu đây là bức tranh, ta lại nói một chút về bức tranh!

Có chút do dự, Trương Huyền đưa ra quyết định.

Chỉ cần giảng bài, có thể dẫn động linh khí là được. Đây là bức tranh, vậy nói vẽ tranh như thế nào, không có gì lại rầu rĩ.

- Vẽ tranh, không chỉ cần lục thực, quan trọng hơn chính là phải dung nhập tình cảm, mới có thể làm cho tác phẩm có linh hồn...

Tinh thần thoáng động, bức tranh thiên đạo từng chỉnh lý trước đó hiện lên ở trước mắt. Căn cứ vào lý giải, hắn thong thả giảng giải.

Thời điểm ở Thiên Huyền vương quốc, hắn chỉnh lý qua bức tranh Lục Trầm đại sư gia thu thập, sau lại từng trải Thiên Vũ vương quốc, Hồng Hải Thành lớn như vậy, trong sách thu thập được, những sách liên quan tới kỹ xảo vẽ tranh, cũng có không ít.

Sau khi chỉnh lý lại những quyển sách này, lý giải đối với bức tranh, cho dù Vân trưởng lão tứ tinh đỉnh phong, sợ rằng đều còn xa mới bằng được.

Nếu không như vậy, làm sao có thể tùy tiện viết một cái tên, kiến say rượu một mộng cảm thấy của Giám Bảo các, trực tiếp đạt được thất cảnh? Cho dù có Thiên Đạo Đồ Thư Quán biết chỗ thiếu hụt, không có bản lĩnh vẽ tranh nhất định, cũng không thể nào làm được.

Âm thanh không nhanh, giảng giải cũng rất đơn giản, chỉ có điều lại nhắm thẳng vào đại đạo của bức tranh, từ cạn tới sâu, khiến cho tinh thần người ta thoáng bị chấn động. Chỉ có điều nói đều là những thứ căn bản nhất, nghe không cao thâm như vậy.

- Không nghĩ tới vị Trương sư này lý giải đối với bức tranh, cũng đạt tới trình độ như vậy!

Nghe một hồi, trên mặt Khang đường chủ đầy kinh ngạc.

Vốn tưởng rằng vị Trương sư này biết dùng sư ngôn thiên bẩm, truyền thụ kỹ xảo tu luyện, không nghĩ tới lại nói về bức tranh, cũng sâu sắc như vậy, tuyên truyền giác ngộ.

Xem ra hắn không chỉ lý giải sâu sắc đối với tu vi, công pháp, đối với bức tranh cũng không kém chút nào.

Không hổ danh là danh sư ngay cả hắn cũng có thể mê hoặc, lợi hại!

- Bức tranh linh trí, yêu cầu đối với linh khí cực cao. Cho dù là danh sư ngũ tinh nói tụ linh khí, miệng phun hoa sen, cũng sẽ không duy trì quá lâu.

Đang xúc động, chỉ thấy Tô sư nhìn lại:

- Khang đường chủ, lấy ánh mắt của ngươi, Trương sư có thể kiên trì mấy phút?