Thiên Địa Quyết

Chương 124

Quyển 3 - Phi Long Tại Thiên

Chương 124

Thất Bại Trong Gang Tấc

Dịch: A Phương

Biên: A Tút

Nguồn: Banlonghoi

Khoảnh khắc đó, trên mặt Thiên Vũ lộ vẻ tức giận khi hắn không có cách nào khống chế được tình huống này, tâm trạng đã có chút thất vọng dâng lên.

Nhìn thấy ánh mắt của Thiên Vũ dần thay đổi, Hoa Thanh giật mình thầm nghĩ: “Không tốt, Thiên Vũ gặp nguy hiểm.”

Không cần nghĩ ngợi, Hoa Thanh tung người bay thẳng đến Tiêu Quang Ảnh. Ý nghĩ của Hoa Thanh rất đơn giản, chỉ muốn cứu Thiên Vũ mà thôi. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Có điều Hoa Thanh quên mất ở gần đó còn có Thái Ngọc Cầm, một người có tình cảm sâu đậm với Tiêu Quang Ảnh, cũng là nữ đệ tử nội môn với thực lực ở mức bình thường. Nàng ta đã sớm đề phòng Hoa Thanh nhúng tay vào, cho nên đã có chuẩn bị từ trước. Ngay lúc Hoa Thanh vừa ra tay, thì nàng đã phi thân ra ngăn lại.

Đang ở giữa không trung, Hoa Thanh liền phát hiện ra Thái Ngọc Cầm đang ngăn cản đường đi của nàng, làm nàng không thể không đối mặt.

Gầm nhẹ một tiếng, Hoa Thanh quát: “Cút ngay.” Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Một đạo hồng quang chợt lóe lên, đao khí đột kính, Kinh Vân Đao vùn vụt xoay chuyển mang theo lo lắng cùng phẫn nộ trong lòng Hoa Thanh, phát ra một đạo đao cương đỏ đậm, nhắm về phía Thái Ngọc Cầm chém tới.

Thân là đệ tử nội môn, Thái Ngọc Cầm mặc dù tính cách nhu nhược, thực lực ở trong đám đệ tử nội môn chỉ được coi là bình thường. Nhưng nàng dù sao cũng là đệ tử nội môn, thực lực cũng không đến nỗi nào.

Khi Hoa Thanh một đao đột kích, Thái Ngọc Cầm không tránh né, chỉ rút kiếm phản kích, một đạo kiếm khí đỏ nhạt tung lên nghênh tiếp đao cương đỏ đậm của Hoa Thanh. Hai bên vừa chạm vào thì liền dội ngược ra, Thái Ngọc Cầm bị đẩy lui, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Rất rõ ràng, trên phương diện thực lực mà nói, Thái Ngọc Cầm không bằng Hoa Thanh.

Họ không hẳn đang liều mạng, Thái Ngọc Cầm tuy bị thương không nhẹ nhưng chỉ cần ngăn cản Hoa Thanh, kéo dài thêm thời gian.

Tại mặt đất, Tiêu Quang Ảnh khi thấy được sự thất vọng trong ánh mắt Thiên Vũ, trong lòng hắn cảm thấy vui mừng, liền cười điên dại, nói: “Bây giờ hối hận đã không còn kịp, ta hôm nay nhất định phải tự tay giết ..”

Chữ ngươi còn chưa kịp rời khỏi miệng, Tiêu Quang Ảnh đột nhiên ngưng cười, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Một khắc này, quần áo trên người Thiên Vũ rách nát thành nhiều mảnh. Bộ cẩm y hoa phục mà Hồng Di tặng cho hắn, trong nháy mắt bị lực lượng cường mạnh làm nát bấy, lộ ra nửa thân người không được cường tráng cho lắm.

Dưới ánh mặt trời, trước ngực trần của Thiên Vũ xuất hiện một đạo long hình, biến ảo không ngừng, chạy khắp toàn thân.

Tay phải Tiêu Quang Ảnh lúc này vẫn dán thật chặc vào tay của Thiên Vũ, nhưng luồng chân nguyên xâm lấn của hắn lại bị một cỗ lực lượng không rõ cắn nuốt, đổi thành là Thiên Vũ đang hấp thụ lấy bàn tay của hắn, làm cho hắn không cách nào thoát thân.

Đột nhiên xuất hiện biến hóa làm cho Tiêu Quang Ảnh khiếp sợ. Sau khi nhận thức ra có điều không đúng, hắn lập tức giãy dụa phản kích, muốn tách ra khỏi Thiên Vũ.

Song, nói đến quái dị, thực lực của Tiêu Quang Ảnh hơn xa Thiên Vũ, nhưng mặc hắn giãy dụa như thế nào, bàn tay hai người vẫn dính sát vào nhau không cách nào rứt ra được.

Hơn nữa, ở trong lúc giãy dụa, chân nguyên của Tiêu Quang Ảnh phát ra, tất cả đều bị thân thể Thiên Vũ cắn nuốt, biến thành một bộ phận của trong người của Thiên Vũ.

Tình huống như vậy hết sức quỷ dị, lại đối với Tiêu Quang Ảnh cực kỳ bất lợi. Sau lúc hắn ra điều cảnh giác, hắn lại càng gia tăng thêm sức phản kháng.

Lại nói tới Thiên Vũ, sau lúc ngăn chặn thất bại, trong ánh mắt toát ra một sự lo lắng lẫn thất vọng. Nhưng lúc đang lo không biết làm sao cho phải thì thân thể của hắn đột nhiên xuất hiện biến dị.

Căn bản chính là vào thời điểm kinh mạch được rèn luyện xong, Thiên Vũ rốt cuộc cũng đã luyện thành Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết.

Lúc này, Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết cũng chỉ mới sơ khai, nhưng đã phát huy ra một cỗ chân khí huyền diệu, ở trong cơ thể hắn đã hình thành một loại lực lượng phòng ngự đặc biệt, gọi là Huyền Thiên Dương Ngọc.

Loại Huyền Thiên Dương Ngọc này thần kỳ vô cùng, vừa có được phòng ngự hoàn mỹ nhất còn có phương thức đề thăng cực kỳ quỷ dị, làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Phương thức tu luyện Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết rất kỳ lạ, chia thành ba giai tầng khí luyện, hồn luyện và thiên luyện. Đây chính là một bộ luyện thể thuật Thiên cấp thượng giai, cùng với việc luyện thể có liên hệ mật thiết.

Trước đây, Thiên Vũ lợi dụng khí luyện thuật để rèn luyện cơ thể toàn thân, từ gân cốt, tế bào cho đến các đốt khớp xương, cơ quan nội tạng, huyết dịch và sáu phương diện khác, khiến cho phẩm chất thân thể đề thăng. Nhưng Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết vẫn không thể luyện thành bởi vì thiếu đi một vòng quan trọng nhất, đó là rèn luyện kinh mạch.

Hôm nay, Thiên Vũ mượn lực của Tiêu Quang Ảnh để hoàn thành việc rèn luyện kinh mạch, Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết tức khắc như nước chảy thành sông, Huyền Thiên Dương Ngọc gặp đúng thời cơ ra đời.

Điểm này, Thiên Vũ kỳ thật trước đó cũng không hiểu rõ lắm, hắn chỉ biết là Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết có công hiệu luyện thể nhưng không biết phương thức tu luyện Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết cùng việc luyện thể không thể phân ra.

Ngay khoảnh khắc Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết luyện thành, long mạch ẩn núp trong cơ thể của Thiên Vũ cũng theo đó thức tỉnh, vào thời điểm chỉ mành treo chuông, cắn nuốt lấy chân nguyên của Tiêu Quang Ảnh, di chuyển nhanh trong cơ thể Thiên Vũ, mở rộng kinh mạch của hắn.

Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết trong cơ thể của Thiên Vũ tự động vận hành, phối hợp với sự di động của long mạch, điều động lực quanh thân, mở rộng từng đạo kinh mạch toàn thân, tăng vọt gấp năm gấp mười lần.

Đến lúc đó, quần áo trên người Thiên Vũ lực bạo phát của Tiêu Quang Ảnh bị chấn nổ nát tan đồng thời kích thích lên Nhâm Đốc nhị mạch, phơi bày ra thân thể trần trụi của hắn, vừa lúc xuất hiện kết hợp với nguồn long mạch di động trên người hắn.

Sau đó, Tiêu Quang Ảnh cố gắng toàn lực giãy dụa, chân khí Tường Vân Kình trong cơ thể bị Thiên Vũ từ từ cắn nuốt, biến thành một loại động lực khuếch trương kinh mạch.

Lúc ban đầu, Tiêu Quang Ảnh cố sức giãy dụa, nhưng luồng chân nguyên vẫn cứ tự động bị Thiên Vũ cắn nuốt.

Khi đó, Thiên Vũ ở trong trạng thái ngược lại, chủ động tiếp nhận và chuyển hóa nó để bản thân sử dụng. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Sau khi Thiên Vũ tỉnh ra, hiểu rõ sự biến hóa của bản thân, liền chủ động vận dụng Cửu Chuyển Vô Cực phối hợp với Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết, kết hợp với hướng đi của long mạch, cắn nuốt chân nguyên trong cơ thể Tiêu Quang Ảnh làm động lực bổ khuyết những bộ vị cần thiết trong cơ thể.

Lúc này, Tiêu Quang Ảnh ý thức được sự nguy cơ, bắt đầu giãy dụa phản kích hết sức mình, không biết rằng hắn càng giãy dụa phản kháng, tốc độ Thiên Vũ cắn nuốt chân nguyên càng nhanh, và long mạch trong cơ thể lại càng di chuyển nhanh hơn.

Như vậy, tình thế của hai người liền đổi ngược, trên khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Quang Ảnh bây giờ lộ ra vẻ hoảng sợ.

Giữa không trung, sau lúc Hoa Thanh đánh lui Thái Ngọc Cầm, nàng cũng lui về phía sau mấy trượng, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để cứu người.

Trong lòng Hoa Thanh cực kỳ tức giận. Nàng đối với Thái Ngọc Cầm oán hận rất sâu, chỉ vì cô ta ngăn cản nàng cứu Thiên Vũ.

Song, sau khi Hoa Thanh ổn định lại thân thể, nhìn lại về hướng Thiên Vũ, nàng bất ngờ phát hiện Thiên Vũ đang trần trụi, mất mát trong ánh mắt đã tan biến, và thay vào đó một thần thái hồng hào.

Liếc mắt một cái, Hoa Thanh chỉ biết tình huống đã có thay đổi. Mặc dù không rõ huyền cơ trong đó, nhưng thâm tâm nàng biết Thiên Vũ đã giải trừ được nguy cơ, vì thế phiền não và tiếc hận trong lòng của bản thân cũng mất đi.

Phiêu nhiên hạ xuống đất, Hoa Thanh một mặt quan sát tình hình của Thiên Vũ, mặt khác theo dõi Thái Ngọc Cầm.

Trước vốn là Thái Ngọc Cầm ngăn cản Hoa Thanh cứu Thiên Vũ, nhưng bây giờ là Hoa Thanh đề phòng Thái Ngọc Cầm ra tay cứu Tiêu Quang Ảnh. Vẫn là lập trường đối địch với nhau, có thể nói là tam thập niên hà đông, tam thập niên hà tây (30 năm sông chảy về hướng đông, 30 năm sông chảy về hướng tây).

Ở bên ngoài, mấy ngàn đệ tử đang xem cuộc chiến cũng hết sức kinh ngạc, không ai biết giữa Thiên Vũ và Tiêu Quang Ảnh trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại xuất hiện tình hình như vậy.

Long mạch trên người Thiên Vũ đã chạy khắp toàn thân, mở rộng tất cả thập nhị chính kinh cùng kỳ kinh bát mạch cùng một lúc, rồi từ từ biến mất.

Long mạch thần kỳ lưu lại trong cơ thể con người, dưới hai loại hình thức.

Thứ nhất là long mạch trời sanh, chuyển thể mà sinh ra, bẩm sinh cùng kinh mạch dung thành một thể, gọi là Long Hình Thiên Mạch.

Loại thứ hai là sau khi lớn lên mới nhập vào cơ thể con người, để lại trên thân thể. Cần phải trải qua nhiều gian nan để dung hợp, mới có thể chuyển hóa thành Long Hình Thiên Mạch, tương đối rất lao lực.

Trước mắt, Thiên Vũ thuộc vào tình huống thứ hai này. Bởi nhờ sự quan hệ với gốc thực vật trong lòng bàn tay, hắn đã đem long mạch trong ao ở Ngưng Vụ Trì hút vào thân thể, nhưng chỉ là tạm thời giữ lại.

Nếu muốn tự mình dung hợp, cần phải có rất nhiều điều kiện và phải không ngừng cố gắng.

Ở trong lúc này, Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết mới sơ khai, long mạch thức tỉnh thì trong một lúc mở rộng tất cả các kinh mạch của Thiên Vũ, khí tức của long mạch đã dung nhập vào trong kinh mạch của hắn, nhưng thân mình long mạch còn chưa có cùng thân thể của Thiên Vũ dung hợp thành một thể. Muốn được như vậy thì cần phải có cơ duyên lẫn tích lũy.

Dù vậy, Thiên Vũ cũng nhận được không ít điều lợi, kinh mạch so với lúc trước mà nói đã cách xa một trời một vực.

Ngay từ đầu, Thiên Vũ mượn lực Tiêu Quang Ảnh để rèn luyện kinh mạch, khiến cho đường kính kinh mạch lớn tăng gấp ba lần, số lượng chân khí đã dung nạp gia tăng lên chín lần.

Sau đó, long mạch thức tỉnh, tiếp tục khuếch trương kinh mạch, dung hợp tất cả chi lự toàn thân Thiên Vũ, cộng thêm sự hiệp trợ của phần lớn chân nguyên trong cơ thể Tiêu Quang Ảnh, khiến cho kinh mạch của Thiên Vũ tiến thêm một bớc khuếch trương, đường kính tăng lên năm lần, tổng số lượng chân khí dung nạp gia tăng đến hai mươi lăm lần, có thể nói là cực kỳ kinh người.

Lúc trước, kinh mạch Thiên Vũ quá nhỏ, chân khí dung nạp đổi lại Tâm Hỏa giá trị ở điểm hai ngàn sáu trăm tám mươi (2680)

Hôm nay, kinh mạch đường kính tăng lên năm lần, dung lượng gia tăng hai mươi lăm lần, lấy Tâm Hỏa giá trị mà tính thì chân khí dung nạp ở điểm sáu vạn bảy ngàn, đã tiến vào hàng ngũ kỳ tài võ học, tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh.

Sau khi long mạch biến mất, chân khí trong cơ thể Thiên Vũ gần như vững vàng.

Trong khoảnh khắc kia, Tiêu Quang Ảnh bắt được cơ hội, phát ra một cỗ chi lực ghê gớm, gắng gượng tách ra khỏi bàn tay Thiên Vũ, và thân thể thối lui về phía sau.

Liên tục cố gắng giãy giụa, Tiêu Quang Vũ đã hao phí gần tám phần chân nguyên. Sau khi thoát khỏi sự khống chế của Thiên Vũ, khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Quanh Vũ tái nhợt. Hắn nhanh chóng lấy ra một lọ đan dược trong túi đựng đồ, rồi một hơi ăn vào vài viên.

Đang đứng ở bên ngoài, Thái Ngọc Cầm chợt vụt đi, đến bên cạnh Tiêu Quang Ảnh, ân cần hỏi han: “Người sao rồi, có bị thương nặng lắm không?”

Trước đó, Thái Ngọc Cầm đã bị Hoa Thanh gây thương tích nhưng sau khi dùng đan dược, thương thế đã khỏi hẳn. Giờ phút này trong mắt của nàng chỉ có Tiêu Quang Ảnh, không để ý đến những người khác.

Hoa thanh thấy vậy thở dài một tiếng. Mặc dù Thái Ngọc Cầm đứng về phía Tiêu Quang Ảnh, nhưng ít ra, sự si tình của nàng làm cho người ta ít nhiều phải thương tâm.

Dời ánh mắt, Hoa Thanh nhìn Thiên Vũ. Đang chuẩn bị đi qua thì giữa không trung đột nhiên hạ xuống hai đạo thân ảnh.

Nhìn kỹ lại, trong hai người có một vị là Tần Lạc Xuyên, sau khi hạ xuống liền đi thẳng đến bên Thiên Vũ.

Còn một người khác là một lão giả sáu mươi mặc áo gấm, sau khi hạ xuống thì đến bên cạnh Tiêu Quang Ảnh.

Mũi chân điểm nhẹ một cái, Hoa Thanh đi tới bên cạnh Thiên Vũ, đúng lúc nghe được Tần Lạc Xuyên lo lắng hỏi thăm:

“Sao rồi, thương thế có nặng lắm không?”

Sắc mặt Thiên Vũ kỳ kị, tựa hồ hắn đang chìm vào trong một trạng thái nào đó. Mãi đến lúc Tần Lạc Xuyên mở miệng, hắn mới giật mình phục hồi tinh thần, có chút ngỡ ngàng đáp: “Không có gì đáng ngại, đa tạ Tần sư phụ quan tâm.”

Tần Lạc Xuyên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói: “Không có việc gì là tốt rồi. Tiêu Quang Ảnh này đúng là xảo quyệt, mượn Thái Ngọc Cầm ra mặt giúp đỡ, đánh lạc hướng ta cùng Nguyệt Hiểu Nhã, nhân cơ hội này giết chết ngươi. May mắn thay ta kịp thời nhận được tin tức nên vội vàng chạy về, nếu không hậu quả không thể lường được.