Thiên Địa Quyết

Chương 19

Chương 19

Số 87

Dịch: A Tút

Nguồn: Banlonghoi

Thiên Vũ không dám chậm trễ, nhanh chóng lấy trúc bài ra đưa tới.

Trung niên nam tử tiếp nhận rồi nhìn xuống, sau đó tùy ý ném lên trên bàn, hờ hững nói: "Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là thành viên của tổ ba mươi hai, sau này phải phục tùng mệnh lệnh của ta, bởi vì ta chính là võ sư Trịnh Vân phụ trách truyền thụ võ nghệ cho tổ ba mươi hai. Sau này ngươi gọi ta Trịnh sư phụ là được, không nên quá để ý thân phận lẫn nhau, bởi vì các ngươi căn bản không được coi là đệ tử Thiện Vũ Minh. Nếu muốn trở thành đệ tử chính thức của Thiện Vũ Minh, ngươi phải không ngừng cố gắng, chỉ có sau khi tấn chức đệ tử nội môn, ngươi mới được gọi là đệ tử Thiện Vũ Minh chính thức." Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Thiên Vũ nói: "Trịnh sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định cố gắng học hỏi tiến lên."

Trịnh Vân nói: "Đánh số của ngươi là tám mươi bảy, ngươi y theo số hiệu tìm tới nơi ở của ngươi, nơi này hai người ở một gian, bởi vậy ngươi sẽ có một đồng bạn, về phần là nam hay nữ, vậy phải xem vận khí của ngươi rồi."

Thiên Vũ ngạc nhiên nói: "Tổ 32 còn có nữ đệ tử?"

Trịnh Vân hừ nói: "Thiện Vũ Minh đệ tử trải rộng khắp thiên hạ, sao lại không có nữ đệ tử? Nhớ kỹ quy củ ở nơi này, ngươi nếu phạm sai lầm ngu ngốc gì đó liền có thể rời đi, thế nhưng sau khi đi không nên trở về nữa, chỗ trống của ngươi sẽ có người khác bổ sung. Mặt khác, đồng môn không có hạn chế luận bàn lẫn nhau, nhưng nghiêm cấm lén lút dùng binh khí đánh nhau, nếu không chắc chắn sẽ bị nghiêm trị. Nếu ngươi bị người khác uy hiếp ấu đả, có thể báo cáo với ta, ta nhất định xử lý công bằng."

Thiên Vũ ứng tiếng, không có hỏi nhiều.

Trịnh Vân tiếp tục nói: "Thời gian luyện võ mỗi ngày từ mặt trời mọc duy trì liên tục đến mặt trời lặn, trên đường rèn luyện căn cứ theo tình hình sẽ an bài các ngươi đi làm một ít chuyện. Sau giờ cơm tối đại môn sẽ mở ra, có thể tùy ý ra ngoài đi lại, nhưng đến giờ tý phải quay về, nếu không sẽ bị cấm túc ngoài cổng."

Thiên Vũ nói: "Những quy củ này đệ tử nhất định nhớ kỹ trong lòng."

Trịnh Vân nhìn Thiên Vũ một chút, lạnh nhạt nói: "Nếu sợ bên ngoài gặp chuyện không may, cũng có thể ngồi lại bên trong phòng. Tốt lắm, cầm lệnh bài của ngươi dò số đi, vị trí phòng ăn cứ hỏi là biết."

Thiên Vũ nhẹ giọng nói: "Cám ơn Trịnh sư phụ quan tâm, đệ tử cáo lui."

Lấy ra trúc bài, Thiên Vũ cung kính rời đi.

Đi ra ngoài phòng, Thiên Vũ lưu ý tới gian phòng thứ hai, phát hiện trên cửa phòng viết hai hàng số, trên là số 32, chữ khá to, phía dưới là số 1-2, chữ nhỏ hơn một chút.

Thấy thế này, Thiên Vũ liền hiểu hàm nghĩa của dãy số, hàng trên là số của tổ 32, phía dưới là đánh số thứ tự, nói rõ phòng này là dành cho đệ tử có số thứ tự 1 và 2.

Nắm bắt được quy luật, Thiên Vũ dọc theo gian phòng đi xuống, đi qua bốn mươi bốn gian phòng, mới tìm được chỗ ở của mình.

Nhìn trên cửa khắc số 87, 88, sắc mặt Thiên Vũ có chút cổ quái, thế mà lại có một đệ tử ở chung phòng rồi, đến tột cùng là nam hay nữ đây nhỉ?

Nếu là nam tử thì không có quan hệ gì, nhưng nếu là nữ tử, như vậy thì rất xấu hổ rồi.

Chần chờ chỉ trong chốc lát, Thiên Vũ tiến lên đẩy cửa phòng, thoáng cái đẩy to ra.

Lặng yên nhìn một chút, Thiên Vũ đi vào phát hiện trong phòng có hai giường và một cái bàn, cùng với một ít đồ dùng đơn giản cho cuộc sống.

Đánh giá hoàn cảnh trong phòng, chân mày Thiên Vũ nhăn lại, trên hai giường đều có gối bông, nhìn qua tựa hồ đã rất lâu không có ai ở qua rồi.

Dạo qua một vòng, Thiên Vũ nhìn thấy trên giường tro bụi bám đầy, xác minh phỏng đoán trong lòng, người đệ tử số 88 đã lâu không có ở chỗ này.

Thiên Vũ kỳ quái, trước kia trong phân đường gã nam tử nốt ruồi đen kia từng tra qua, tổ 32 chỉ có một chỗ trống, nói rõ rằng người đệ tử số 88 này thật sự có ở đây, nhưng tại sao hắn không ngụ ở chỗ này?

Y theo lúc trước Trịnh Vân thuyết pháp, các đệ tử chỉ có thể sau bữa cơm chiều mới được rời đi, trước giờ tý là phải trở về, nếu không sẽ không được vào cổng.

Người đệ tử 88 này nếu không ở chỗ này, vậy hắn đang ở nơi đâu cơ chứ?

Nghĩ không ra được giải thích hợp lý, Thiên Vũ cũng không thèm để ý, bắt đầu nghiêm túc quét dọn vệ sinh.

Bởi vì căn phòng không lớn, Thiên Vũ không có tốn nhiều thời giờ lắm gian phòng đã khá tươm tất, chợt nghe một trận thanh âm xôn xao khá lớn từ xa đến gần.

Đứng dậy, Thiên Vũ đi tới cửa nhìn một cái, phát hiện rất nhiều đệ tử áo xám đang dũng mãnh lao vào các căn phòng, hiển nhiên chính là những đệ tử của tổ 32 vừa luyện công xong, chuẩn bị đi ăn cơm chiều.

Thiên Vũ lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn những đồng môn sư huynh đệ xa lạ, tâm lý cảm giác là lạ, loại cuộc sống thành đàn này hiển nhiên hắn ngay từ đầu không thể kịp thích ứng.

Lúc này, có người phát hiện Thiên Vũ tồn tại, ngay trước cửa truyền đến một tiếng kêu to, chỉ chốc lát đã có mấy chục người đệ tử, bao vây ngõ chính đến trình độ nước chảy không lọt, trên mặt hiện ra các loại ánh mắt muôn hình muôn vẻ. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Thiên Vũ sắc mặt xấu hổ, có vẻ ngượng ngùng, ánh mắt người ta thế nào lại giống như xem quái vật vậy nhỉ? Làm gì mà nhìn chằm chằm thấy gớm, thay đổi là ai đều khó mà thích ứng. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Trong đám người này chợt có người hỏi: "Ngươi mới tới? Tên gọi là gì?"

Thiên Vũ hồi đáp: "Ta gọi là Thiên Vũ, vừa mới đến nơi đây, sau này mong mọi người chiếu cố nhiều."

"Không dám nha, bối cảnh ngươi ra sao hả?"

Thiên Vũ nói: "Ta đến từ một nơi xa xôi, không có bối cảnh gì!"

Lời vừa nói ra, trong đám người chợt vang lên một thanh âm quái lạ.

"Số 87, không có bối cảnh, như vậy ngươi nhất định sẽ xui xẻo."

Ở phụ cận, đông đảo đệ tử nghe vậy liền sợ hãi, tựa như gặp quỷ... Nhanh chóng tản ra khắp mọi nơi, trong thời gian nháy mắt người ngợm chạy sạch cả rồi.

Thiên Vũ lẳng lặng đứng ở nơi đó, hắn không hiểu nổi ý tứ của người kia, tại sao chính mình không có bối cảnh thì nhất định sẽ xui xẻo?

Chẳng lẽ có ai đi khi dễ chính mình?

Than nhẹ một tiếng, Thiên Vũ vào lại trong phòng, rầu rĩ ngồi ở trên giường, trên mặt tràn ngập tâm sự.

Không lâu, ngoài thông đạo thượng lại truyền đến tiếng nói chuyện với nhau, Thiên Vũ cẩn thận nghe qua, thì ra mọi người muốn đi ăn cơm rồi.

Đứng dậy ra tới cửa, Thiên Vũ phát hiện các đệ tử đều đi về một hướng, hai tay tất cả mọi người cũng không có mang theo chén bát, đồ vật gì cả.

Suy nghĩ nhanh qua, Thiên Vũ thuận tay đóng cửa phòng lại, đi theo phía sau những người đó ở xa xa, chắc mẩm sẽ đi tới phòng ăn.

Dọc đường đi, Thiên Vũ thỉnh thoảng nhìn thấy rất nhiều đệ tử xa lạ gia vào hàng ngũ, tất cả mọi người đều đi theo một hướng.

Nhìn tới phía trước, Thiên Vũ phát hiện cách đó không xa có một căn phòng to, nơi đó đã tụ tập mấy ngàn người, khói bếp chập chờn giữa không trung, không phải phòng ăn thì là gì chứ.

Thiên Vũ lẫn vào trong đám người, không bao lâu đi tới cạnh cửa phòng ăn, chỉ thấy trong phòng ăn đầu người di động qua lại, mỗi một bàn đều đầy ấp người, quả thực giống như đang cướp nhau từng miếng ăn vậy.

Than nhẹ một tiếng, Thiên Vũ chen đẩy theo đám người đi vào, phát hiện bên trong có mấy hàng chén dĩa, chỉ cần xếp hàng nhận lĩnh là được.

Một phen cố gắng gian nan, Thiên Vũ rốt cục bưng ra một mâm thức ăn đi ra góc khuất, một người lẳng lặng ăn cơm, hai tròng mắt thỉnh thoảng lưu ý tình hình bốn phía, cảm xúc trong lòng trầm lắng.

Thiên Vũ quan sát vài vòng, trong phòng ăn có ít nhất hai ba ngàn người ăn cơm, hẳn là đệ tử mới nhập môn, chỉ là đánh số khác nhau mà thôi.

Ngẫm lại sau này mình sẽ sống ở chỗ này, cùng những người này cạnh tranh với nhau, Thiên Vũ cảm giác một chút áp lực, hắn không dám khinh thường một ai.