Thiên Địa Quyết

Chương 26

Chương 26

Tặng Vật Quí Giá

Dịch: Cuonghv (A Cuồng)

Nguồn: Banlonghoi

Tiểu thư nghe xong liền trở nên trầm mặc, không nói không rằng. Chỉ có thiếu nữ áo xanh yêu kiều hừ một tiếng: “Người này cũng thật là, tiểu thư hỏi đông, ngươi lại đáp tây, quả thực không chấp nhận nổi.”

Thiên Vũ cười khổ một tiếng, than nhẹ nói: “Thế gian biết bao điều kì dị vốn có khi nào chiều theo lòng người? Những kẻ nhỏ bé, yếu đuối cũng chỉ có thể cố gắng thích ứng với hoàn cảnh mà thôi.”

Giọng nói thản nhiên mang theo vài phần mất mát lẫn trào phúng. Tuy mới mười bảy tuổi, nhưng cũng đủ để Thiên Vũ nhận thức được những bất công trong cuộc đời. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Lúc này tiểu thư kia lại đột nhiên hỏi: “Xem lời nói và cử chỉ của ngươi, dường như cũng xuất thân từ dòng dõi thi thơ thì phải.”

Thiên Vũ lắc đầu nói: “Ta chẳng qua chỉ là một đứa bé nghèo khổ, chỉ có điều may mắn học được vài năm sách vở mà thôi.”

Tiểu thư lại nói: “Anh hùng không hỏi đến xuất thân, thực lực mới quyết định tất cả. Chỉ cần ngươi cố gắng, ngươi sẽ có cơ hội trở nên mạnh mẽ hơn.”

Thiên Vũ nghe vậy có chút phấn chấn, cười nói: “Cảm tạ tiểu thư đã cỗ vũ, ta nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.”

Tiểu thư cười nói: “Tối nay gặp nhau chính là duyên phận, để đánh dấu buổi gặp mặt ban đầu, bức tranh này ta xin tặng cho ngươi.”

Lời nói vừa dứt, Thiên Vũ mừng rỡ vô cùng nhưng thiếu nữ áo xanh lại kinh ngạc hô lớn: “Tiểu thư, người… người…”

Tiểu thư lạnh nhạt nói: “Không cần nhiều lời, ta tự biết chừng mực, đem bức tranh này đưa cho Thiên Vũ đi.”

Thiếu nữ áo xanh dùng dằng ấm ức một hồi mới cầm bức họa đưa cho Thiên Vũ, còn không quên dặn dò: “Tranh này cho ngươi, ngươi phải ngàn vạn lần giữ gìn cẩn thận đó, nếu đánh rơi hoặc có chút hư tổn gì, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”

Thiên Vũ nghiêm mặt: “Được tiểu thư ban tặng, Thiên Vũ dĩ nhiên quý trọng vạn phần.”

Thiếu nữ áo xanh nói: “Sau khi trở về ngươi không được để lọt chuyện này ra ngoài, nếu không nhất định sẽ bị người khác cướp đoạt mất bức tranh đó.”

Thiên Vũ gật đầu: “Đạo lý này ta hiểu rất rõ, có điều bức tranh này trân quý như vậy, ta cũng không tiện mang theo bên người, chỉ có thể đem treo ở trong phòng, may ra ở Thiện Vũ Minh, bọn đạo chích sẽ không dám lộng hành.”

Thiếu nữ áo xanh hừ lạnh nói: “Đồ ngu ngốc, ngươi cho rằng ai cũng chính trực vô tư sao?”

Thiên Vũ im lặng, do dự không nói, điều này gã cũng không dám khẳng định.

Lúc này, tiểu thư ở phía bên kia rèm mới mở miệng nói:

“Thanh nhi, lấy huyễn linh giới đưa cho hắn đi.”

Thiếu nữ áo xanh nghe vậy liền chấn động toàn thân, bật thốt lên: “Tiểu thư, điều này… nhưng… nhưng…. phải… Tiểu thư! Người nên suy tính lại a….”

Tiểu thư lạnh nhạt nói: “Số mệnh rất thần kỳ, hiện tại có lẽ hắn không làm được gì, nhưng cũng đừng vội hoài nghi năng lực của hắn.”

Thiếu nữ áo xanh hừ một tiếng, tỏ thái độ bực mình, điều này làm Thiên Vũ kinh ngạc không thôi, đồng thời cũng lờ mờ đoán được cái gọi là Huyễn linh giới kia nhất định là một vật hết sức quý báu.

Nhưng gã cũng không nghĩ đến, vị tiểu thư nọ lại đem một vật như thế ình.

Một lát sau, thiếu nữ áo xanh cầm một cái hộp ngọc đi tới cạnh Thiên Vũ, nàng mở cái hộp, lấy ra một cái nhẫn trong suốt đưa cho Thiên Vũ, nói với giọng bực tức: “Đeo nó vào ngón giữa tay phải.”

Thiên Vũ ngạc nhiên nói: “Cái này…”

Thiếu nữa áo xanh hừ lạnh: “Nói ngươi đeo thì ngươi đeo đi, còn lảm nhảm nhiều như vậy làm gì.”

Thiên Vũ thoáng ngần ngừ một lúc rồi cầm lấy chiếc nhẫn, đeo trên ngón giữa của tay phải, cảm giác nó thật vừa vặn.

Lúc này, thiếu nữ áo xanh mới nói tiếp: “Cắt ngón giữa tay trái của ngươi, lấy một giọt máu nhỏ lên chiếc nhẫn.”

Thiên Vũ cũng không hỏi thêm điều gì, rạch một đường lên ngón tay trái, rồi lấy máu tươi nhỏ lên.

Giọt máu vừa chạm vào, chiếc nhẫn bỗng phát ra ánh sáng lóng lánh, xinh đẹp vô cùng, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất.

Lúc này, Thiên Vũ kinh ngạc phát hiện, chiếc nhẫn trên ngón tay giữa đã biến mất, không nhìn thấy đâu nữa, chỉ khi dùng tay vuốt ve mới cảm giác được sự tồn tại chân thật của nó.

Phát hiện ra chuyện đó làm Thiên Vũ cảm thấy khiếp sợ, bật thốt lên hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra chứ?”

Thiếu nữ áo xanh liếc mắt nhìn gã, nửa không cam lòng, nửa bất đắc dĩ giải thích : “Đây là Huyễn Linh giới. Ngoài tác dụng lưu giữ đồ vật, còn có khả năng ẩn thân. Bên cạnh đó nó còn có thể giúp người đeo phòng ngự công kích nữa.” Truyện Thiên Địa Quyết

Thiên Vũ hoảng sợ: “Thần kỳ đến vậy sao?” Thiếu nữ áo xanh hừ nhạt: “Chỗ thần kỳ không chỉ có bấy nhiêu đó đâu, có nói với ngươi cũng chẳng khác nào đàn gảy tai trâu. Bây giờ ngươi thử đem bức tranh cất vào trong chiếc nhẫn, xem có thể làm được hay không?”

Thiên Vũ vô cùng ngạc nhiên, chần chừ một lúc mới nói: “Vật lớn như thế này, làm sao mà cho vào được chứ?”

Thiếu nữ áo xanh lại hừ lạnh: “Ngươi chưa từng thử qua, sao biết sẽ không cất vào được hả? Bây giờ nghe ta hướng dẫn đây, tay trái cầm bức tranh, nhắm ngay tay phải đẩy xuống, đồng thời trong lòng nghĩ tới việc cất nó đi, ngươi thử làm một lần xem.” Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Thiên Vũ gật đầu, không nói không rằng làm theo lời hướng dẫn của thiếu nữ áo xanh, tay trái cầm lấy bức tranh ở trên bàn, chậm rãi nhắm hướng tay phải đẩy xuống. Thật không ngờ, khi bức tranh tiếp xúc với tay phải của mình, liền có cảm giác như chui tọt vào một khoảng không thật lớn, trong nháy mắt đã biến mất. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Kết quả như thế làm Thiên Vũ ngạc nhiên vô cùng, cuống quýt hô to: “Quá thần kỳ, ta phải làm như thế nào mới lấy được nó ra đây?”

Thiếu nữ áo xanh nói: “Chỉ cần trong tâm ngươi suy nghĩ việc lấy bức tranh ra, nó sẽ đi ra.”

Thiên Vũ thử một chút, thấy quả nhiên là như thế, trên mặt lập tức nở một nụ cười vui sướng.

Hưng phấn một lúc lâu, Thiên Vũ mới dần bình tĩnh lại, cảm kích nói: “Một bức tranh của tiểu thư đã vô cùng trân quý rồi, nay lại tặng cho tại hạ một cái Huyễn Linh giới thần kỳ đến vậy, tại hạ thật không biết nên cảm tạ như thế nào.”

Tiểu thư nói: “Không ngừng vươn lên, tự lực cánh sinh, ta chỉ hi vọng ngươi trở nên mạnh mẽ, đó chính là báo đáp tốt nhất đối với ta.”

Thiên Vũ nghiêm nét mặt nói: “Tiểu thư yên tâm, tại hạ nhất định sẽ cố gắng gấp bội lần.”

Tiểu thư nói tiếp: “Lời này của ngươi, ta sẽ nhớ kỹ, trong tương lai nếu ngươi làm cho ta thất vọng, ta sẽ thu hồi lại hai thứ đã đưa cho ngươi tối nay. Bây giờ sắc trời đã không còn sớm nữa, ngươi quay trở về đi thôi, ngày sau nếu có việc gì, ta sẽ cho Thanh nhi tới tìm ngươi.”

Thiên Vũ nghe vậy, liền đứng dậy, thi lễ nói: “Tiểu thư bảo trọng, ta cáo từ trước.”

Thiếu nữ áo xanh nói: “Đi, ta đưa ngươi đi xuống.”

Thiên Vũ gật đầu cười, đi theo phía sau thiếu nữ áo xanh, rất nhanh đã đi ra khỏi Thanh Vân Hiên, biến mất trong bóng đêm.

Đưa Thiên Vũ đi ra xong, thiếu nữ áo xanh lại quay trở về Thanh Vân Hiên, nói với giọng ấm ức: “Tiểu thư à, tiểu thư cho hắn một bức tranh cũng đã là đại lễ rồi, còn đưa cho hắn Huyễn Linh giới làm chi, tiểu thư cũng thật là…”

Tiểu thư cắt ngang lời thiếu nữ áo xanh, lạnh nhạt nói: “Đêm nay trời bỗng nhiên nổi gió, thổi mạnh vào phòng, làm bức tranh rơi xuống, lại vừa vặn rơi trúng đầu hắn, chứng tỏ hắn có duyên phận với bức tranh chứ gì nữa.”

Thiếu nữ áo xanh phản bác nói: “Nhưng Thiên Vũ là một người không có chút bối cảnh nào, chỉ là đệ tử mới nhập môn của Phân đường Thiết Thạch có hai ngày, ai biết tương lai sau này hắn có tiền đồ gì hay không? Tiểu thư lại đem…”

Tiểu thư nói: “Ngươi đã gặp hắn, vậy cảm giác thấy nhân phẩm hắn như thế nào?”

Thiếu nữ áo xanh chần chừ nói: “Không tính là rất anh tuấn nhưng cũng có vài phần thanh tú, nhìn khá thuận mắt, cũng coi như là thành thật.”

Tiểu thư lạnh nhạt nói: “Nhìn thuận mắt là được rồi, những thứ khác sau này nói tiếp.”

Thiếu nữ áo xanh ngập ngừng nói: “Nhưng là…”

Tiểu thư nhẹ giọng ngâm:

“Nhân sinh tựu phạ thương thiên phụ,

Thiên tân vạn khổ tẫn quy vô.”

"Trời già ghen ghét anh tài,

Trăm gian ngàn khó vẫn hoài khổ lao!"

(Dịch thơ: A Lạ)

“Thanh nhi, ngươi còn nhỏ, có rất nhiều chuyện ngươi không hiểu được đâu. Đi thôi, không nên tranh luận nữa, thời gian sẽ trả lời cho chúng ta.”

Thiếu nữ áo xanh nghe vậy, đành lắc đầu, bất đắc dĩ mới rời đi.

*** nguồn

Mười ngày vận chuyển quặng sắt để luyện lực chớp mắt đã trôi qua năm, Thiên Vũ cũng dần quen với phương thức luyện tập này, từ hơn hai mươi chuyến vận chuyển lúc khởi điểm, cho tới nay đã tăng lên ba mươi mấy chuyến, sự tiến bộ của Thiên Vũ cứ như vậy mà thong thả tăng lên.

Trong thời gian này, nếu Thiên Vũ không đi chợ đêm, thì cũng nhốt mình ở trong phòng vào buổi tối, lặng lẽ rèn luyện thể lực