Thiên Địa Quyết

Chương 29

Chương 29

Dạy Một Mình Ngươi!

Dịch: Dihiep2010 (A Hiếp)

Nguồn: Banlonghoi

Trên khuôn mặt nghiêm nghị khắc khổ của Trịnh Vân thoáng hiện nét cười, y nhẹ nhàng nói: "Bây giờ khi ngươi vận chuyển quặng mỏ, gắng làm sao có thể mang mỗi tay một thùng, nâng cao độ khó lên. Người luyện võ nếu muốn trong một thời gian ngắn đột phá, nhất định phải không ngừng khiêu chiến cực hạn của bản thân, đó cũng là phương pháp nhanh chóng nhất."

Thiên Vũ gật đầu: "Cảm ơn Trịnh sư phụ đã chỉ điểm!"

Trịnh Vân lại cười: "Sức bền của ngươi bây giờ rất tốt, nhưng sức bật, lực bộc phát lại còn có chút khiếm khuyết. Bởi vậy, gia tăng độ khó, đối với ngươi chỉ lợi chứ không hại. Được rồi, buổi sáng ngươi nên tận dụng thời gian để luyện quyền, chiều thì tiếp tục luyện lực. Nhớ kỹ, phải kết hợp nhuẫn nhuyễn giữa nội lực và chiêu thức, thì thực lực tổng thể của ngươi mới được đề cao."

Thiên Vũ dạ một tiếng, rồi bắt đầu luyện quyền. Tinh thần tập trung, vận lực lên khắp tứ chi, chăm chú hăng say.

Trong quá trình luyện tập, gã mới phát hiện ra, bộ Khai Sơn quyền này tuy chiêu thức đơn giản, biến hóa rất ít, đón đánh đỡ gạt rất rõ ràng, thế nhưng lại có khả năng phóng xuất ra lực lượng bản thân rất tốt, mang đến cho gã một cảm giác hùng hậu vững chải vô cùng.

Chiều thì gã lại tiếp tục đến sân mỏ vận chuyển quặng sắt, khi gã một tay nhấc lên một thùng, đã có vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn trừng trừng không dứt.

Thiên Vũ cũng không để ý tới thái độ mọi người ra sao, chỉ chú tâm vào rèn luyện. Quả thật, cảm giác một lúc vác hai thùng thế này, áp lực đâu chỉ là tăng gấp đôi? Mà thể lực rõ ràng tiêu hao cực kỳ nhanh chóng.

Nghiến răng, nặng nhọc bước đi, Thiên Vũ rất không hài lòng, bởi mới chuyến đầu tiên thôi, gã đã mất khá nhiều thời gian, đã thế trên đường lại còn dừng nghỉ đến mấy lần.

Chuyến quặng thứ hai, sức lực gã sụt giảm nhanh chóng, thời gian vận chuyển và nghỉ ngơi cũng theo đó tăng lên.

Tuy vậy, gã vẫn không chịu thua, vẫn cố gắng kiên trì từng bước. Mãi đến khi thở chẳng ra hơi, toàn thân bải hoải, gã mới không thể không dừng lại.

Ngay lúc đó, Thiên Vũ phát hiện, dường như nơi ngực gã, có một luồng khí ấm áp nhè nhè nổi lên, giống như có một ngọn lửa đang từ từ bùng cháy vậy. Có điều ngọn lửa này tựa hồ rất nhỏ bé, chỉ là một đốm lửa le lói, nên sức nóng cũng không phải là mạnh mẽ cho lắm.

Nhưng theo luồng khí nóng lan tỏa ra, Thiên Vũ cũng rõ ràng cảm giác được, hình như có một dòng nước ấm đang len lỏi trong huyết mạch của gã, khiến cho tấm thân đang ê ẩm bải hoải vì thoát lực chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã dần dần khôi phục.

Phát hiện này khiến Thiên Vũ vừa mừng vừa sợ. Gã vẫn không hề biết đấy là tác dụng của Tâm Hỏa, mà cứ đinh ninh rằng hạt châu kia lại một lần nữa đại phát thần uy.

Tin tưởng như thế, Thiên Vũ bật người đứng dậy, tiếp tục gồng mình quẳng gánh quặng lên vai. Dưới ánh mắt kinh hãi khiếp sợ của vô số đệ tử, gã lụi lụi bước đi.

Rất nhanh chóng, một buổi chiều nữa đã trôi qua. Thiên Vũ đã gánh được mười lượt quặng. Thành tích đó tuy chưa được như mục tiêu mà gã đã đặt ra, nhưng không nghi ngờ gì, đối với việc luyện lực, đã có hiệu quả tăng cường không ít, tuyệt đối hơn xa những ngày trước.

Buổi tối, gã lại ở trong phòng tập tiếp, cường độ lại nâng cao thêm một lần. Bởi sau sự giảng giải của Trịnh Vân, gã đã hiểu ra rất nhiều đạo lý.

Người luyện võ nếu muốn tăng cường thực lực, phải không ngừng chiến đấu với giới hạn của bản thân.

Những lời này dù không phải là tất cả, nhưng đối với kẻ mới vừa chân ướt chân ráo bước lên con đường Võ thuật, lại là một châm ngôn vô cùng đúng đắn, ẩn chứa chân lý sâu xa.

Thiên Vũ trước giờ chỉ dẫm chân tại trình độ sơ khai, cho dù gã là một người tràn ngập nghị lực, bởi gã thiếu đi một danh sư chỉ điểm, thiếu đi những kiến thức cần thiết nhất mà người luyện võ phải có.

Một khi gã có thể nắm bắt được con đường đúng đắn rồi, thì dù chỉ một phần cơ hội, gã cũng sẽ đem hết mười phần nhiệt tình ra, dốc hết toàn lực mà theo đuổi đến tận cùng.

***

Liên tiếp bốn ngày sau đó, Thiên Vũ cứ buổi sáng thì chăm chú học Khai Sơn quyền, chiều lại kiên trì gánh quặng, tối thì cần mẫn hít đất.

Đến ngày thứ năm, Trịnh Vân gọi bốn người gã tới khoảng đất rộng lúc trước, y nhìn ba tên đệ tử kia rồi nói: "Từ hôm nay trở đi, các ngươi luyện Khai Sơn quyền trong mười ngày, sau dó ta sẽ truyền ột bộ quyền pháp khác, đi đi!"

Ba tên đệ tử kia dạ một tiếng rồi tản đi, chỉ còn mỗi Thiên Vũ đứng lại.

Nhìn gã, Trịnh Vân nói: "Ngộ tính của ngươi rất tốt, nghị lực tuyệt vời, thể chất cũng không tệ. Nửa tháng tới đây, ta định sẽ dạy cho ngươi vài môn võ học."

Thiên Vũ nghe xong vui sướng vô cùng, nhưng gã vẫn thắc mắc: "Thưa, nếu làm vậy, những đệ tử khác có ý kiến gì không ạ?"

Trịnh Vân lạnh nhạt: "Mấy môn võ công này, trước sau gì ta cũng dạy cho bọn chúng, chẳng qua là truyền cho ngươi sớm hơn một chút, bọn chúng còn có ý kiến gì?"

Thiên Vũ cảm kích: "Tạ ơn Trịnh sư phụ đã ưu ái!"

Trịnh Vân lắc đầu: "Đừng tạ ơn, ta cũng chỉ vì Phân đường Thiết Thạch mà đạo tạo nên một đệ tử có tư chất, tiềm lực mà thôi!"

"Bây giờ ta sẽ giảng giải cho ngươi một chút về những điều mà đệ tử mới nhập môn ba tháng cần phải biết."

"Đầu tiên là Khai Sơn quyền, đây là lộ quyền pháp căn bản. Thứ hai là Hồi Toàn thân pháp, rèn luyện sự linh hoạt cho thân thể, nâng cao khả năng phòng vệ cũng như năng lực né tránh của bản thân. Thứ ba là một bộ Thiên Lang Trảm pháp, chiêu thức biến hóa tinh mĩ, uy lực to lớn, khả năng sát thương rất cao. Thứ tư là Cự Linh Chưởng pháp, lực bùng nổ cực mạnh, sát thương cũng kinh người. Thứ năm, chính là nội công tâm pháp nhập môn, Tam Dương Quyết!" Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Thiên Vũ nghe xong kinh ngạc, tò mò: "Thưa, nhiều như vậy, làm sao có thể trong ba tháng mà học cho hết được ạ?"

Trịnh Vân nói: "Dĩ nhiên, dạy nhiều như vậy không phải ai cũng có thể học hết. Đối với những đệ tử tầm thường, nhiều lắm là học được Khai Sơn quyền cùng với thân pháp mà thôi. Còn lại ba bộ kia, làm gì có cơ hội học tập. Nhưng nếu tư chất tốt hơn một chút, sau khi học xong thân pháp rồi, sẽ được truyền thụ cho bộ Thiên Lang Trảm. Đây chính là một lộ võ công lợi hại, chuyên áp dụng trên chiến trường. Học thành có thể gia nhập quân ngũ, kiến tạo công danh sự nghiệp."

"Còn về phần Cự Linh Chưởng và Tam Dương Quyết. Chỉ có đệ tử nào ngưng tụ được Tâm Hỏa mới có tư cách tu luyện. Cho nên đa số phải là đệ tử Ngoại Môn mới được truyền thụ cho hai bộ này!"

Thiên Vũ tỉnh ngộ: "Thì ra là vậy, như thế, hẳn trong nửa tháng tới, Trịnh sư phụ sẽ dạy cho đệ tử Hồi Toàn thân pháp phải không ạ!" Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Trịnh Vân trầm ngâm một lát rồi nói: "Còn tùy vào biểu hiện của ngươi. Xem trình độ của ngươi bây giờ, không chừng ta sẽ truyền cho ngươi Thiên Lang Trảm pháp, mà thậm chí là Cự Linh Chưởng pháp cũng nên."

Thiên Vũ giật mình hớn hở, lập tức trầm giọng nghiêm nghị: "Trịnh sư phụ, xin cứ yên tâm! Đệ tử nhất định sẽ nỗ lực gấp đôi!"

Trịnh Vân gật đầu hài lòng: "Cơ hội ta cũng đã cho ngươi rồi đó. Có nắm bắt được hay không là tùy vào bản thân ngươi thôi. Còn bây giờ, ta sẽ dạy ngươi bốn mươi chín thức Hồi Toàn thân pháp. Ngươi có thể hiểu được bao nhiêu, thì chờ xem ngộ tính của mình đi!"

Thiên Vũ không nói, chỉ là trong mắt, hừng hực một ngọn lửa mong chờ, đấu chí dâng tràn khắp tim gan phế phổi. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Giờ khắc này, đối với tâm ma trong lòng, dường như đã có chút hóa giải. Bởi gã cảm thấy cơ hội của mình tựa hồ đã đến. Chỉ cần gã nỗ lực, nhất định sẽ có lúc rũ bùn đứng dậy sáng lòa.

Mang tâm tình đó trong lòng, Thiên Vũ phấn chấn tinh thần, dưới sự chỉ dạy tận tình của Trịnh Vân, bắt đầu học Hồi Toàn thân pháp.

Đây là một loại công phu giúp đẩy nhanh tốc độ di chuyển, cần tới sự linh hoạt của đôi chân, phối hợp khéo léo toàn thân, mới có thể phát huy tới chỗ lâm li được.

Tu luyện thân pháp này, cũng không cần thực lực quá mạnh mẽ, nhưng lại đòi hỏi nhãn lực và ngộ tính. Chỉ ghi nhớ thôi là chưa đủ, sẽ không tài nào chạm tới yếu quyết cốt lõi của võ kỹ này.

Thiên Vũ từ nhỏ đã ngang bướng và cố chấp, lại khá thông minh, cho nên đối với loại công phu này, tỏ ra thích thú hào hứng vô cùng. Chỉ trong một buổi, đã lĩnh ngộ được hai mươi mốt thức, khiến cho Trịnh Vân cũng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.