Thiên Địa Quyết

Chương 5

Chương 5

Thanh Hiên Trúc Hoa

Dịch: A Tút Truyện "

Nguồn: Banlonghoi

Hiện tại hai năm đã trôi qua, không có tin tức giai nhân, Thiên Vũ ngày đêm tưởng niệm, rồi lại không thể nói ra.

Đêm dài chậm rãi qua đi, thời gian trôi dạt vô tình.

Trong bất tri bất giác, Thiên Vũ ngủ thiếp đi, trong tay hắn lại cầm lễ vật có ý định đưa tặng người trong lòng, ngày đó sẽ đến ra sao đây?

Trong mộng, Thiên Vũ di chuyển khắp nơi, hắn đang đi tìm người yêu trong lòng, hay là đang tìm kiếm đường đi cho cuộc đời hắn?

Sáng sớm, Thiên Vũ nghe tiếng chim hót tỉnh lại, bắt đầu công việc thường ngày của hắn.

Vân Ảnh Môn vị trí hẻo lánh, một nơi yên tĩnh, Thiên Vũ mỗi ngày ngoại trừ chuẩn bị cơm và đọc sách, cứ cách hai ba ngày sẽ đi Tân Dân trấn một chuyến, mua sắm một ít đồ dùng cho cuộc sống.

Điểm tâm xong, Thiên Vũ đi tới ngoài phòng Vân Báo, nhẹ giọng hỏi: "Môn chủ, ta phải đi chợ, ngài có muốn ta mua thứ gì không?"

Trong phong, Vân Báo nói: "Ngươi nhớ kỹ mang về ít sách văn hoặc tin tức mới là được."

Thiên Vũ nói: "Tốt, ta nhớ kỹ, ta đi trước vậy."

Xoay người, Thiên Vũ rời đi.

Từ Vân Ảnh Môn đến Tân Dân trấn chỉ có một đường nhỏ đi về, dài ước chừng ba dặm.

Hai bên đường xa xa có thể thấy được một hai nông hộ, dân cư không nhiều lắm.

Thiên Vũ vừa đi vừa hát, trên gương mặt thanh tú lộ ra vài phần tinh nghịch.

Lúc này, mặt trời vừa mới mọc lên trên bầu trời, ánh nắng ấm áp chiếu xuống trên người hắn, để cho hắn cảm thụ một sự thoải mái vô cùng.

Dừng bước lại, Thiên Vũ cẩn thận cảm nhận một chút, hạt châu nơi ngực nọ so với ngày hôm qua càng thêm nóng nảy, khí tức nó ở bên trong chảy xuôi càng ngày càng mạnh, giống như mầm móng đang muốn nảy mầm.

Đồng thời, Thiên Vũ cũng phát hiện, nhiệt độ trong lòng gia tăng theo tốc độ hạt châu kia nảy lên mà gia tốc, một cỗ nhiệt lưu từ hạt châu không ngừng dâng lên nơi trái tim Thiên Vũ, sau đó xuyên qua tứ chi bách hài xoa dịu thân thể hắn cực kỳ dễ chịu. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Ngẩng đầu lên, Thiên Vũ nhìn mặt trời trên đầu, lẩm bẩm: "Kỳ quái, địa phương có ánh dương, hạt châu này lại có vẻ tích cực hơn, rốt cuộc đây là tại sao? Nó và mặt trời có liên hệ gì sao?"

Lẳng lặng đứng ở đó, khí huyết quanh thân Thiên Vũ bắt đầu gia tốc, cảm giác trong máu hắn ẩn chứa lực lượng vô cùng vô tận, phảng phất như ăn được tiên đan diệu dược, ở trong cơ thể hắn lưu động rất nhanh, biến đổi thể chất của hắn.

Loại cảm giác này cực kỳ quái dị, Thiên Vũ không rõ ràng lắm là tại sao, hắn chỉ biết hết thảy có liên quan đến hạt châu thần kỳ nọ, nhưng huyền diệu trong đó giờ phút này hắn lại không thể lĩnh ngộ. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Lạnh nhạt cười cười, Thiên Vũ thu hồi tạp niệm tiếp tục chạy đi, chỉ qua chốc lát đã đi tới Tân Dân trấn.

Từ xa nhìn lại, Tân Dân trấn không lớn, chỉ có vài phòng ốc nhỏ sắp xếp thẳng hàng hợp thành một dãy phố, hàng hóa buôn bán phần lớn là một vài đặc sản, như rau dưa, hoa quả, thịt thà, cũng có một hai nhà buôn bán vải vóc, khí cụ ....

Tại Tân Dân trấn, có một căn Hồi Xuân Đường, đó là địa phương dân chúng ngày thường đến xem bệnh bốc thuốc, Tằng đại phu của Hồi Xuân Đường là đại phu nổi danh nhất trong phương viên mười dặm này rồi.

Thiên Vũ dạo qua một vòng trên trấn, mua vài vật phẩm cần thiết, đi tới căn Hồi Xuân Đường này, chỉ vì trên trấn chỉ có nơi này mới bán bút mực, hắn đã sớm thành người quen cũ.

Đi vào Hồi Xuân Đường, Thiên Vũ chỉ thấy đồ đệ Tằng đại phu là Tiểu Cửu đang hối hả bốc thuốc.

Tiểu Cửu kỳ thật cũng không nhỏ, năm nay hắn đã mười tám tuổi rồi, lớn lên bình thường, là người trung hậu thành thật, làm cho người ta cảm giác được hai chữ - kiên định.

Lát sau, Tiểu Cửu phát hiện thân ảnh Thiên Vũ, trên mặt mỉm cười đầy đôn hậu, hô lên: "Thiên Vũ, ngươi lại tới rồi, hôm nay lại muốn mua gì hả?"

Thiên Vũ cười nói: "Vẫn như cũ, mua chút bút mực trở về, môn chủ thích cái loại đó. Có sự tình mới mẻ gì không?"

Tiểu Cửu cười ngây ngô nói: "Chúng ta ở nơi này trấn nhỏ xa xôi làm gì có sự tình mới mẻ được chứ?"

Thiên Vũ có chút thất vọng, không nhịn được lại hỏi một lần.

"Thật không có?"

Tiểu Cửu nói: "Ta lừa ngươi làm gì, ta. . . nha. . . Ta nhớ ra rồi, ta nghe sư phụ nói, hình như nửa tháng sau sẽ có một vị Đại thần y nổi danh lừng lẫy đi tới Phù Cừ thành. Về phần nơi này chúng ta quá mức hẻo lánh, chỉ sợ rằng không trông cậy được gì rồi."

Thiên Vũ hiếu kỳ nói: "Đại thần y? So với Tằng đại phu lợi hại hơn sao?" xem tại

Tiểu Cửu chần chờ chút rồi nói: "Ta thấy bộ dáng khi sư phụ nói chuyện, sợ rằng vị Đại thần y kia quả thật lợi hại hơn sư phụ rất nhiều, hơn nữa nghe nói lại là một vị nữ thần y."

Thiên Vũ ngạc nhiên nói: "Nữ, lại là thần y, có bộ dáng gì đây?"

Tiểu Cửu lắc đầu nói: "Ta đây cũng không biết. Ngươi ở đây đợi chốc lát, ta đi chuẩn bị bút mực cho ngươi."

Một lát sau, Thiên Vũ cầm bút mực mới rời khỏi Hồi Xuân Đường, phản hồi Vân Ảnh Môn.

Làm xong mọi việc, Thiên Vũ cầm bút mực đưa vào trong phòng Vân Báo.

Vân Báo liếc mắt nhìn Thiên Vũ một cái, đột nhiên cảm giác được hắn so với dĩ vãng rất khác biệt, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, hỏi: "Ngươi thay đổi, là có chuyện gì xảy ra?"

Thiên Vũ trong lòng chấn động, biết là duyên cớ từ hạt châu kia, nhưng hắn cũng không nguyện ý bại lộ việc này, hắn còn trông cậy vào hạt châu này tăng cường thực lực, nhanh chóng tăng lên địa vị, mới xứng đôi với Vân Nguyệt Nhi kia mà.

Ngượng ngùng cười cười, Thiên Vũ giả vờ ngây ngô nói: "Ngày hôm qua, ta trước đó ăn vụng hai chén thịt rùa kia, sau đó toàn thân nóng lên, cảm giác quanh thân có lực, ta phỏng chừng. . . ờ. . . hẳn do thứ này gây ra."

Vân Báo nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Thật sự?"

Thiên Vũ có chút khẩn trương, nhưng không có sự lựa chọn nào khác, đành phải kiên trì đến cùng: "Thật sự, ta làm sao dám lừa gạt môn chủ."

Vân Báo nhìn Thiên Vũ vài lần, cũng không nói thêm cái gì, hỏi: "Trên trấn có yên ổn không?"

Thiên Vũ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, đáp: "Hết thảy như trước, chỉ là ta nghe Tiểu Cửu ở Hồi Xuân Đường nói qua, nửa tháng sau có một vị nữ thần y đi tới Phù Cừ thành."

Vân Báo trầm ngâm nói: "Nữ thần y, vậy phải là Trúc Hoa của Thanh Hiên Môn."

Thiên Vũ khó hiểu hỏi lại: "Thanh Hiên Môn ở đâu? Trúc Hoa là cái gì hả?"

Vân Báo nhìn Thiên Vũ, nhẹ giọng nói: "Thanh Hiên Môn tại Dược Vương cốc, bên trong có rất nhiều đại phu y thuật inh, được gọi là Trúc Hoa nhân nghĩa. Ngươi thuở nhỏ sinh hoạt tại nông thôn hẻo lánh, chín tuổi đi theo ta, cho nên đối với thế giới bên ngoài hiểu biết rất ít."

Thiên Vũ nói: "Môn chủ nếu biết này nọ, vì sao không nói cho ta biết một ít chuyện bên ngoài, giúp ta thêm được một ít tri thức?"

Vân Báo nói: "Ngươi còn nhỏ, không nói cho ngươi chuyện bên ngoài là không muốn ngươi phân tâm. Được rồi, đừng hỏi nữa. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi ngoại trừ tập hợp làm việc bình thường, mỗi buổi sáng đến chỗ ta đọc sách học văn, xế chiều đi theo ta luyện chữ. Đi đi!"

Không để cho Thiên Vũ có cơ hội phản bác, Vân Báo trực tiếp đuổi hắn ra ngoài.

Sau giờ ngọ, Thiên Vũ đi tới phòng Vân Báo, Vân Báo phân phó hắn ngồi xuống một góc.

Nhìn hai mắt Thiên Vũ, Vân Báo trầm giọng nói: "Bắt đầu từ hôm nay, ta chiều nào vào giờ ngọ đều truyền thụ cho ngươi vài thứ, ngươi không được nói cho người khác biết, hiểu không?"

Thiên Vũ gật đầu nói: "Môn chủ yên tâm, ta nhất định thủ khẩu như bình (câm như hến)."

Vân Báo vuốt cằm nói: "Kỳ thật cũng không phải thứ gì hiếm lạ, nhưng đây là những tri thức trân quý."

Thiên Vũ khó hiểu, trong mắt tràn đầy sự nghi hoặc, hỏi: "Tri thức gì thế?