Thiên Điểu Thượng Tình

Chương 2: Nghiệt Duyên

Trữ Phi Điểu tỉnh lại đã quá giờ ngọ, lần đầu tiên nàng thức dậy muộn như thế, còn là tỉnh dậy trong lòng một nam nhân... Nhiều năm tô luyện nàng sớm đã bàng quan trước thế sự, tuy nhiên lần này vẫn tránh không khỏi kinh ngạc, sợ hãi, thất thần trong chốc lát. Bất quá là không có la lên...

Nàng là thánh nữ, cùng nam nhân đàm đạo hay chạm tay cũng được xem là phi lễ rồi, huống hồ còn ở chung một chỗ? Thế nhưng nhìn nam nhân trước mặt mày kiếm nhíu chặt, giống như ngủ không ngon, lại tựa như hắn đến ngủ cũng rất bất an... Nàng thật không nỡ kinh động. Xem xét tình thế hắn cũng không có làm gì nàng, trong đoạn ký ức mơ hồ, vụn vỡ, nàng chỉ nhớ trước khi ngất đi đã ngã vào một vòng tay... vòng tay ấy không khác gì bức tường thành kiên cố có thể dung được cả thiên hạ này.

Đúng vậy! Nàng chính là thiên hạ của cả đời hắn. Thế nhưng hắn dung được cả thiên hạ này, nhưng không dung nổi nàng...

Nàng nhìn hắn nửa khắc, một khắc, nhìn đến khi hắn bất đắc dĩ lên tiếng: "Nàng còn nhìn nữa... Bổn vương không chắc sẽ không bị sắc dụ". Thanh âm lãnh đạm, hắn thậm chí còn không mở mắt ra. Nếu không có thêm vài phần lực đạo khảm nàng trong lòng, nếu không có lãnh khí quanh quẩn trên đầu nàng không tan, có lẽ nàng sẽ nghĩ mình nghe nhầm.

Thì ra, hắn sớm đã thanh tỉnh. Nàng không đáp, đột nhiên đẩy hắn ra làm hắn vô thức ôm nàng càng chặt hơn, dường như hai thân thể được tạo hóa điêu khắc dành riêng cho nhau, gọt giũa không chút bất đồng nào. Nàng hô hấp hơi khó khăn nói: "Nếu ngài biết nam nữ thụ thụ bất thân thì vạn nhất không nên chạm vào ta"

Vọng Thừa Thiên biết mình nhất thời kích động đã làm nàng đau nên nới lỏng vòng tay, nữ tử thánh khiết này không phải là kiếp số của hắn chứ?

Gặp gỡ nàng hắn lại có những ngoại lệ trước nay chưa từng có...

Gặp gỡ nàng hắn mới biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc.

"Nàng ngoan ngoãn đừng cử động, giữ lại hơi sức dưỡng thương đi. Sao lại mất máu nhiều như vậy?". Lời nói không nhanh không chậm, nhưng đối với một nam nhân cửu ngũ chí tôn như Vọng Thừa Thiên mà nói, là ân sủng vô hạn.

Hắn nhớ lại lúc nhìn thấy huyết dịch chảy ra trong lòng bàn tay băng bó kỹ lưỡng của nàng, chảy mãi không ngừng. Sinh mệnh nàng lúc đấy mong manh tựa như liễu rũ trước gió, cũng vô cùng tĩnh lặng an tường, nàng ngoài trút dần khí sắc thì giống như là ngủ một giấc mà thôi, không hề có đau đớn, nhẹ tựa lông hồng mà nói là giải thoát. Hắn vốn sống trong huyết vũ tinh phong, nhiệt huyết trên chiến trường cũng từ khát máu mà ra, sớm đã quen thuộc mùi vị sinh tử. Thế nhưng thời khắc đấy hắn lại động lòng trắc ẩn, rốt cuộc nữ tử kia đã trải qua cuộc sống thế nào mới có thể kiên cường bất phục? Một khắc trước còn thản nhiên cùng hắn luận đạo, thản nhiên nói cười, một khắc sau thản nhiên không mảy may dao động trước ngưỡng cửa sinh tử. Hắn vì nàng mà cầu cứu Đông Quách Doanh, không ngại nợ nhiều hơn hắn ta thêm một ân huệ!

"Không liên quan đến ngài, việc ngài nên quan tâm là thả ta đi". Nàng thẳng thắng đến hỏa táng người.

"Thả nàng đi? Bổn vương chưa nghĩ đến. Nàng còn nợ bổn vương một ân tình..." Nói đoạn Vọng Thừa Thiên cố ý dừng lại để dư âm vang vọng. Không nói đến thì thôi nhắc đến hắn lại bực bội, hắn vì Huyết Hồi Đan ngay cả chút mặt mũi cũng không còn! Tuy nói hắn và Đông Quách Doanh là bằng hữu, thế nhưng kẻ kia quỷ kế đa đoan, nếu hắn không rảnh rỗi, nhàm chán làm chuyện thua lỗ một thì tên kia là mười, còn bị chê cười là anh hùng khó qua ải mỹ nhân... Món nợ này hắn không đòi nàng thì chẳng lẽ đi đòi Đông Quách Doanh?

"Ân tình?". Trữ Phi Điểu hồ nghi lặp lại lần nữa. Đào hoa nhãn không khác gì cánh hoa còn đọng sương đong đưa, khai như không khai tẫn như không tẫn, nàng không cần cười bởi vì đôi mắt của nàng linh hoạt biết cười. Trữ Phi Điểu nhìn hắn tựa tiếu phi tiếu, tựa lệ phi lệ, có trời mới biết Vọng Thừa Thiện tận lực khắc chế dục vọng cùng tham luyến dường nào.

Hắn gật đầu, không ra hỉ nộ nói: "Nàng không nghĩ rằng một giấc ngủ có thể cải tử hoàn sinh, hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra đi?". Ngón tay thon dài lành lạnh vuốt ve mái tóc nàng, từng sợi từng sợi đen nhánh rơi xuống cho hắn cảm thụ loại tơ tằm thượng hạng nhất thế gian này. Vọng Thừa Thiên quyến luyến cảm giác mềm mại của nàng, càng muốn hưởng thụ nhiều hơn cảm giác mềm mại của nữ tử trong lòng...

"Ngài muốn nói gì cứ nói thẳng, không cần vòng vo nhiều lời. Ta nhất định sẽ tẩy nhĩ cung thính". Trữ Phi Điểu không hề né tránh hành động tùy tâm sở dục của hắn, bởi vì nàng biết có liều chết không tuân cũng vô dụng.

Vọng Thừa Thiên ngược lại rất cao hứng, mặc kệ suy nghĩ của nàng là gì, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời hắn là được. Hắn đạm mạc nói ra ba chữ làm nàng bất động thanh dung: "Hồi Huyết Đan". Hồi Huyết Đan? Ba từ này lọt vào tai nàng thôi cũng đủ khiến nàng chấn kinh! Thế gian... không đúng, là cả tam giới này chỉ duy độc một mình Lạc Thần mới có thể điều chế Hồi Huyết Đan!

Tương truyền hắn là người xà tộc, nhưng ngàn vạn năm trước bị chính gia tộc mình hãm hại, vứt bỏ, truy sát, xem hắn là mầm mống tai họa. Từ đấy hắn đã thề dù sống hay chết cũng quyết nằm ngoài tam giới không theo sự khống chế của bất kỳ quỹ đạo nào, hắn trốn khỏi xà tộc, trốn khỏi ma giới, lạc đến nhân giới nhưng lại thiếu chút nữa mất mạng, kỳ duyên tương ngộ hắn đã gặp một nam nhân, cam tâm tình nguyện nhận y làm chủ tử... Nhưng lão thiên lại trêu đùa hắn. Chủ nhân hắn dù biết hắn là yêu tinh vẫn thu nhận hắn, cho hắn một hơi ấm, một mái nhà, một điểm tựa, năm tháng trôi qua hắn dần yêu y nhưng lão thiên đã đoạt y khỏi hắn, xà tộc vẫn không buông tha cho hắn, bọn họ biết y bảo hộ hắn nên rắp tâm hại chết y, ngày y chết cũng là ngày hắn hóa thành người, giữa trời tuyết lạnh hắn xác y như kẻ vô hồn, ngày đó khi y cứu hắn tuyết cũng rơi dầy như vậy, khởi nguồn từ tuyết, kết thúc từ tuyết. Hắn đến tìm Đông Quách Doanh bấy giờ là Ma Quân có quyền lực tối cao nhất ma giới đã thay hắn huyết tẩy xà tộc, từ đấy hắn trở thành Ma Dược, sống chết là người của Đông Quách Doanh... Hắn sao có thể quen với Ma Dược? Hắn rốt cuộc là ai? Trữ Phi Điểu thật sự không ngờ được hắn thậm chí còn là hảo hữu của Ma Quân, đại ma đầu kia!

Bất quá nàng vẫn cố nhiên đáp, không để hắn nắm bắt nhược điểm. "Dược là ngài tự cấp, ta chẳng cầu"

Vọng Thừa Thiên giận quá hóa cười, hứng thú đối nàng không hề giảm bớt chỉ có thập phần hơn. Ngữ khí của hắn bất khả tư nghị: "Chẳng lẽ... Bổn vương cho thứ gì nàng cũng ngoan ngoãn tiếp nhận?". Hắn áp đôi môi lên tai nàng, môi hắn rất lạnh nhưng khí lại rất nóng làm nàng nảy sinh cảm giác bứt rứt khó chịu. Nàng muốn đẩy hắn ra mới phát hiện tay chân sớm đã bị hắn chế ngự, thậm chí nàng còn đang nằm dưới thân hắn...

Trữ Phi Điểu có không sợ trời không sợ đất đi chăng nữa, giờ này khắc này cũng xấu hổ không thôi, không dám khiêu khích hắn thêm nữa, bởi vì nàng biết nếu lửa quá nhỏ đùa với băng hậu quả sẽ khôn lường. Nàng khe khẽ thều thào: "Ngài muốn thế nào?"

Không ngoài dự đoán, ý cười của hắn lan rộng đến đôi đan phượng nhãn, Vọng Thừa Thiên cố ý đùa dai, cúi xuống cắn vành tai noãn mềm của nàng, nhàn nhạt hiện lên dấu ấn của riêng hắn. Hắn không ý định dừng lại còn tiến xuống hôn chiếc cổ thon cao của nàng, đôi vai run rẩy, xương quai xanh ẩn hiện trong lớp y phục mong manh... Rốt cuộc nàng cũng khuất phục, so với tính mệnh thì trinh trắng của nàng vạn phần đáng giá hơn, tôn nghiêm có là gì? Nàng bất lực cầu xin: "Đủ rồi! Ngài muốn thế nào mới nào mới buông tha ta?"

"Muốn nàng! À, dùng thân báo đáp cũng không tồi". Vọng Thừa Thiên diện vô biểu tình, dùng ánh mắt tràn đầy dục tình đánh giá một lượt nữ tử dưới thân, băng lãnh như cũ nói: "Bổn vương cứu nàng một mạng, nàng trả bổn vương một thân xác, giao dịch này rất công bằng mà đúng không?"

"Ngoài cái này ra, cái gì ta cũng đáp ứng ngài!". Trữ Phi Điểu mím môi, môi mỏng bạc tình. Nàng từng tự hỏi nếu có một nam nhân vấy bẩn nàng giữa hồng trần thì nàng sẽ làm gì? Hóa ra đó là kiếp số...

"Đáng tiếc, ngoài cái này ra bổn vương không cần cái gì khác. Yên tâm! Bổn vương sẽ cho nàng từ từ thích ứng, tạm thời ngoan ngoãn ở lại bên cạnh bổn vương, có mộng cũng đừng mộng đến bỏ trốn... Nếu không, dù lật tung thiên hạ này lên bổn vương cũng sẽ tìm kiếm nàng!". Vọng Thừa Thiên băng tình thị huyết nói, lời nói của hắn chẳng khác mấy đạo thánh chỉ giáng xuống!

Trữ Phi Điểu lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với một nam nhân như vậy, thậm chí thân thiết hơn Viễn ca ca thanh mai trúc mã của nàng, lần đầu tiên tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy một nam nhân có thể cường ngạnh như thế, bức bách nàng như thế. Nàng tuy luôn tiếu ngạo hồng trần nhưng chưa từng đặt một bước vào ngưỡng cửa hồng trần, bởi nàng khinh khi cái hồng trần ấy...

Nàng còn chưa kịp phản bác đã nghe rất nhiều thanh âm huyên náo vọng đến, nào là: "Đại hoàng tử không thể xông vào". Nào là: "Phụ hoàng ơi". Nào là: "Hoàng thượng xin thứ tội, bọn nô tài vô dụng..." Nàng đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, đẩy mạnh Vọng Thừa Thiên ra, quay đầu... Đập vào mắt nàng có rất nhiều thứ, tẩm điện rộng lớn muốn có thứ gì liền có thứ đó, cung nữ thái giám đang quỳ dưới nền đất lạnh lẽo, không dám ngẩng đầu, không dám thở mạnh, gần nàng nhất là gương mặt phấn điêu ngọc mài của một hài tử, ước chừng hai ba tuổi.

Ngoài trời lão thiên gia đang giáng xuống một trận cuồng phong bạo vũ, đêm tối tịch mịch từng tia sét như muốn phân cách màn đêm thành nhiều mảnh, chút ánh sáng đó là hi vọng hay là sợ hãi đây... Còn nàng, nàng mong sao bầu trời sập xuống luôn thì tốt biết bao, thế thì không cần suy nghĩ nữa...

Nếu ngay từ đầu gặp gỡ nàng hỏi hắn là ai? Nếu ngay từ khi tỉnh lại nàng hỏi đây là đâu? Liệu có thể kịp thời cứu vãn? Kịp thời phân cách nàng và hắn là không thể nào? Không cần suy diễn hắn là Chiến Hoàng của Bạch Nhật Đế Triều, là kẻ thù bất cộng đái thiên của Quang Minh Giáo... Không cần cùng hắn đấu khẩu, trực tiếp đấu võ định sinh tử là được rồi!

Lão thiên gia, ngài thật biết trêu ngươi! Mất mạng có là gì so với mất tâm... Vạn lần không sánh bằng!

"Ngài là hoàng đế, Vọng Thừa Thiên!". Trữ Phi Điểu hỏa ý nói, tâm phế bọn họ bỗng tê liệt. Đôi môi mỏng mấp máy của nàng giống như tình vừa đọng đã bị gáo nước lạnh tạt vào, giống như hoa vừa khai chưa kịp hưởng thụ hừng đông đã hứng trọn phong ba bão tạp mà tẫn táng... Không còn huyết sắc chỉ còn bạch sắc lạnh lẽo. Tại sao huyết của nàng là Quang Minh Giáo ban cho, tại sao huyết của nàng là do hắn ban cho!? Không còn huyết phải chăng nàng sẽ được giải thoát? Hay sẽ lại xuất hiện thêm một Vọng Thừa Thiên...

"Xin lỗi! Là bổn vương không tốt, bổn vương nên nói sớm cho nàng biết. Bổn vương không hề có ý định giấu giếm nàng... Bổn vương thật lòng đối nàng, đừng rời xa bổn vương được không?". Vọng Thừa Thiên lần thứ hai trong đời này nói "Xin lỗi". Hắn ngoài một việc kia, trước nay chưa từng hối hận, dù sai hắn cũng cưỡng đoạt cho thành đúng! Nhưng là lần đầu tiên hắn mở miệng cầu xin... Hậu cung ba ngàn mỹ lệ nhưng hắn chỉ muốn nàng, một mình nàng là đủ!

Đúng vậy! Nếu hắn có ý định giấu giếm nàng đã không mang nàng về hoàng cung, đã không thụ sủng nhược kinh cùng nàng ngủ trên long sàng. Nếu không thật tình hắn hà cớ gì tự xưng là "Bổn vương" mà không phải "Trẫm". Bất quá hắn chưa không biết nàng là ai, nếu biết rồi còn muốn cùng nàng một chỗ sao...

Trữ Phi Điểu hỏa tình nói: "Ngài biết gì về ta? Có biết ta là ai không?". Nàng không muốn giấu hắn, không muốn bao biện trong sự dối trá để đổi lấy niệm vọng nhất thời.

Vọng Thừa Thiên bình đạm đáp: "Bổn vương không quan tâm! Chỉ cần là nàng, nữ tử vận huyết y trong bạt ngàn trúc vẫn thánh khiết khiến nhân sinh hít thở không thông, không gì có thể vấy bẩn nàng"

Hắn... Không quan tâm? Ha, thật sự chỉ cần là nàng? Trữ Phi Điểu không khỏi cười chế giễu trong lòng, nếu một ngày nàng thật sự bị vấy bẩn, nếu một ngày sự thánh khiết của nàng không còn, liệu hắn còn cần nàng nữa không? Hứng thú của nam nhân tồn tại trong bao lâu? Huống hồ là quân vương? Đến khi hắn chán ghét rồi buông tha nàng đi, liệu nàng còn có thể rời xa hắn không? Hay giống như ba ngàn nữ nhân kia... Tự cổ chí kim giữa giang sơn và mỹ nhân đế vương luôn tuyệt tình. Hoặc là một lãnh cung, hoặc là một ly rượu độc, hoặc là ba thước lụa trắng, chung quy đều là một cỗ quan tài...

Nàng lắc đầu, hắn và nàng tâm lộ khác nhau. Hắn có trọng trách của hắn, nàng có trách nhiệm của nàng. Thứ hắn cần cả đời này nàng không thể cho, hà tất cưỡng cầu. Sớm một chút cũng tốt, hãy để trận mưa này gột rửa huyết tanh...

"Vọng Thừa Thiên, bệ hạ ngài sẽ hối hận, tuyệt đối hối hận! Ta là Phi Điểu, họ là..." Nàng còn chưa nói hết hắn đã giam cầm đôi môi mỏng của nàng, mạnh mẽ chiếm đoạt, giống như thể hiện quyết tâm cương liệt của hắn... Nàng vốn định nói nàng là Trữ Phi Điểu, không phải là loài chim tiêu dao tự tại tung cánh trên bầu trời, nàng sớm đã bị lưu giữ, kìm hãm trong lồng huyết rồi. Hắn là bầu trời cả đời này nàng khát khao không thể chạm đến!

Vọng Thừa Thiên tỳ trán hắn chạm vào trán nàng, vây lấy nàng trong hơi thở của hắn. "Vọng Thừa Thiên ta đời chỉ hối hận một lần duy nhất!". Hắn kiên định như núi, thâm tình tựa bể. Lời nói của hắn là đạo thánh chỉ bất di bất dịch.

Trong màn mưa đen, hắn không ngần ngại ôm nàng trong lòng, mặc dù lãnh khí của hắn rất băng lãnh, còn lạnh hơn cái lạnh của cuồng phong bão vũ, bất quá nàng vẫn thần hồn điên đảo. Thiên ý đã muốn trêu ngươi, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.

Vọng Thừa Thiên hỉ nộ vô thường nói: "Eo của nàng mảnh khảnh như vậy, ta thật sợ dùng một chút sức sẽ bẻ gãy mất..."

Trữ Phi Điểu thầm nghĩ hắn không thể đối với nàng như đối với thiên hạ sao? Lúc nãy không phải hắn còn quyền uy nghiêm trị đám cung nhân kia, còn không chút lưu tình xử phạt tiểu hài tử... Nhớ đến tiểu hài tử khả ái mở to đôi sáng ngời mắt nhìn nàng, là hài tử của hắn cùng nữ nhân khác. Nàng bất giác nghiêng đầu né tránh, không phải vì che giấu gương mặt xấu hổ mà vì che giấu đôi mắt đau lòng. Vọng Thừa Thiên thở dài, vuốt ve eo nàng. Thanh âm trầm khàn tựa như nhiễm phong vũ, tựa như bất lực, tựa như đang thủ thỉ với người mình yêu: "Phi Điểu... Đừng rời xa bổn vương!"