Thiên Điểu Thượng Tình

Chương 20

Trước Loan Tuyết Cung có vài gốc đào thụ rất lớn, đương mùa xuân muôn hoa đua nở, từng đàn chim kéo nhau bay lượn, hót líu lo. Thỉnh thoảng sẽ có cơn gió tháng ba lướt qua, ngàn vạn cánh hoa cũng rướm mình bay tán loạn.

Một trong những gốc đào thụ có một gốc đào cạnh bên cửa sổ, từ đây nhìn vào sẽ thấy một nữ nhân đang ngủ say trên giường, nàng chẳng khác gì tiên nữ không nhiễm chút bụi trần. Cơ hồ có gì đó không chân thực, bởi vì nàng nằm đó chưa từng cử động, khiến người ta có cảm giác đây chỉ là ảo mộng hoặc giả đó là nữ nhân được tạc tượng điêu khắc. Một khoảnh khắc sơ ý, nàng sẽ biến mất cùng với những cánh hoa đào diễm lệ ngoài kia...

Tuy nhiên hôm nay tiên nữ ấy như thể vừa được ban sinh mệnh của người thường. Nàng từ từ mở ra, nhất thời còn chưa kịp thích nghi với ánh sáng, nàng nhanh chóng lấy tay che mắt. Một hồi thất thần, hàng lông mày thanh tú chau lại, dường như nhớ ra điều gì đó. Nàng cất lên thanh âm tột cùng thê lương...

"Viễn ca ca, Viễn ca ca..."

Trong đầu nàng giờ đây chỉ còn đọng lại đoạn kí ức mơ hồ. Cảnh tượng cuối cùng nàng nhìn thấy là gương mặt của Viễn ca ca mỉm cười trấn an nàng.

Trước khi bất tỉnh nàng nghe hình như có người nói Quang Minh Giáo bị diệt vong...

Sau đó nàng không còn nhớ gì nữa...

Viễn ca ca rốt cục sao rồi, còn cả Quang Minh...

Trữ Phi Điểu tâm trí miên man, nàng bước vội chân trần xuống đất muốn xông ra ngoài, nàng muốn xem tình hình ngoài kia đã thiên biến vạn hoá như thế nào rồi. Nàng rốt cuộc đã bất tỉnh bao lâu?

"Nàng định đi đâu?"

Thanh âm lãnh đạm vang lên nàng mới biết trên giường còn có một người. Là Vọng Thừa Thiên.

Rốt cục là ai nợ ai, là ai nên hận ai?

"Chàng nói cho ta biết Viễn ca ca sao rồi? Còn cả Quang Minh Giáo?"

Nàng nhìn hắn, mặt đối mặt.

Vọng Thừa Thiên nhìn nàng rất lâu, tựa như một đời một kiếp trôi qua. Hắn kiên nhẫn chờ đợi nàng tỉnh lại, hắn ngày đêm đều mong mỏi nàng tỉnh lại, rốt cuộc là để nghe câu đầu tiên nàng nói là gọi tên một nam nhân khác sao? Câu đầu tiên sau bao ngày cách biệt nàng nói với hắn là hỏi về một nam nhân khác sao?

Vọng Thừa Thiên ơi Vọng Thừa Thiên, rốt cục hắn muốn chờ đợi điều gì ở nàng?

"Chàng mau nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!!!" Trữ Phi Điểu vô cùng kích động hướng Vọng Thừa Thiên lớn tiếng chất vấn.

Hắn dường như không mấy để tâm đến biểu tình muốn đoạt mạng người của nàng, thong thả chỉnh lại hoàng bào đứng dậy. Hắn giờ đây một thân lãnh khí, tựa hồ có thể đem cả Loan Tuyết Cung này phủ băng.

"Bọn họ đều đã chết rồi." Một câu nói lãnh tình đến không thể lãnh tình hơn.

Một Trữ Phi Điểu vốn bàng quang, dù trời có sụp xuống cũng không động đến cái chớp mắt của nàng, nay lại bất lực ngã xuống nền đất lạnh lẽo, đến lệ cũng không biết nên rơi thế nào. Thế gian có một câu nói cự bi vô lệ, hoá ra khi nỗi đau quá lớn đến khóc người ta cũng không thể khóc. Chỉ một thời gian ngắn, thương hải hoá tang điền.

Mẫu thân, Viễn ca ca, Quang Minh Giáo, người thân của nàng, gia tộc của nàng một đêm huyết nhuộm thành sông, đến tư cách trả thù cho bọn họ nàng cũng không có.

Còn gì bi ai hơn khi hung thủ lại là Vọng Thừa Thiên, người đang đứng trước mặt nàng nhưng nàng chỉ biết nhìn hắn ung dung tự tại...

Có lẽ vì đau thương quá độ cơ thể nàng không chịu nổi mà lần ngất đi. Trước khi ý thức lâm vào hôn mê nàng nhìn thấy một góc hoàng bào của hắn, có thứ gì đó chạm vào người nàng khiến cơ thể đau đớn tột cùng, so với chết còn đau hơn gấp vạn lần, nàng cố gắng giãy giụa cũng không sao thoát được, cuối cùng nàng thất thanh hét lên mới lịm đi.

Kể từ thời khắc đó nàng không còn nhìn thấy Vọng Thừa Thiên nữa, hắn hạ lệnh vĩnh viễn giam cầm nàng trong tẩm cung này, nàng muốn chạy trốn cũng không được vì hắn đã phế đi toàn bộ võ công của nàng. Đã có vài lần nàng nghĩ đến tự sát nhưng đều bất thành, hắn cho người đến cảnh cáo nàng nếu nàng còn ngoan cố không khuất phục sẽ giết chết mẫu thân nàng, kèm theo Quang Minh Nhẫn Lệnh... Lúc đó nàng mới biết thì ra mẫu thân vẫn còn sống, nàng hoàn toàn từ bỏ mọi ý định.

Trữ Phi Điểu vô thức đặt tay lên vùng bụng nhô cao của mình, vì sao con lại đến với thế gian vào lúc này, ông trời ơi vì sao ông lại nhẫn tâm để đứa bé tội nghiệp này làm con của con? Ta không thể cho nó hạnh phúc, cũng như phụ thân của nó không cần đến nó...

Nàng từng có ý định mang theo nó, mang theo mọi đau thương này mai táng cùng nàng. Nàng không để nó sinh ra trong cảnh cô độc, nàng cũng không để nó cô độc rời khỏi thế gian một mình, nàng sẽ mang theo nó đi đến một nơi thật xa, nơi đó chỉ có mẫu tử nàng mà thôi.

Còn nửa tháng nữa là đến ngày nàng lâm bồn, nàng chỉ hi vọng hài nhi của nàng bình an khoẻ mạnh lớn lên, không mong cầu gì hơn.

Mùa đông năm nay thật lạnh, mặc dù nàng đã mặc rất nhiều xiêm y vẫn cảm thấy lạnh. Trữ Phi Điểu tựa đầu vào khung cửa sổ nhìn ra bên ngoài đã phủ đầy tuyết trắng, gốc đào thụ ngày nào cũng chỉ còn lác đác vài cánh hoa.

Trong đêm nguyệt ảnh phảng phất bóng dáng gầy gò của nàng, sớm đã không nhìn ra một Trữ Phi Điểu tâm cao khí ngạo, một Trữ Phi Điểu mang trong mình cốt khí ngạo kiều của loài Phượng Hoàng. Nàng giờ đây chẳng khác gì nữ nhân tầm thường bị người ta khinh bạc.

Gần đây hoàng cung liên tục diễn ra những đợt tuyển tú, nghe đồn hoàng thượng mỗi đêm đều sủng hạnh một mỹ nhân, nhưng chỉ thị tẩm một lần không lật thẻ bài lần nữa. Nữ nhân toàn thiên hạ tận dụng cơ hội ngàn năm hiếm có này, mong muốn một lần được quân vương để mắt đến, đáng tiếc sau một đêm hoan lạc, quân vương chưa từng đặt chân đến.

Chỉ có Vọng Ân Vân biết vị hoàng thượng sau một đêm tình kia, chưa từng nhớ đến tên nữ nhân nào, thậm chí gương mặt các nàng trông ra làm sao hắn cũng không hề nhớ.

Bởi vì trong đầu hắn chỉ duy độc một hình bóng. Đời này, ngoài nữ nhân ấy ra không một ai lay động được nửa mi quang của hắn.

Đêm nay cũng như thường lệ Tiểu Ti Tử mang thẻ bài đến đợi hắn lật thẻ, Vọng Thừa Thiên tùy tiện lật một thẻ bài trong số đó. Đối với hắn nữ nhân nào cũng đều không quan trọng, bởi vì ai cũng không phải là nàng. Hắn diện vô biểu tình nhìn tuyết trời bên ngoài.

Hai người ở hai song phương cùng nhìn về một hướng, nhưng chỉ có thể bách hải thanh thiên, dạ dạ tâm.