Thiên Điểu Thượng Tình

Chương 7: Chấp Niệm

Vọng Thừa Thiên bỗng nhiên trầm tư, nửa ngày trời không nói năng gì. Nhưng từ sâu thẳm trong mắt hắn nàng nhìn thấy nhiều loại tâm tình phức tạp, oán hận, nhẫn tình, nàng còn cảm nhận được một loại khát vọng đang tỏa ra từ người hắn. Điều gì có thể khiến hắn trở nên đáng sợ như vậy? Nhưng mà, sao nàng lại cảm thấy còn một cỗ bi ai nào đó trong con người của hắn đang tận lực che giấu kia?

Rốt cuộc, nàng không dám nhìn hắn lần nữa. Nàng sợ bản thân sẽ hỏi những điều không nên hỏi, mà trước đây nàng và hắn chưa từng mở miệng hỏi gì về đối phương, tất thảy những hiếu kỳ đều giữ lại trong lòng. Bởi vì nàng và hắn có quá nhiều bí mật.

Thứ nàng và hắn cần chỉ đơn giản là cảm giác thoải mái bên cạnh một người, như vậy đủ rồi, không cần suy tâm gì thêm.

Bầu trời đỏ rực hôm nay đọng vào mắt nàng như có ngọn lửa luân chuyển hỏa táng người nhìn, in tạc vào mắt Vọng Thừa Thiên khiến hắn hơi giật mình, cũng đánh thức hắn ra khỏi đoạn kí ức sớm đã chôn vùi kia.

Nhìn đến cảnh quang trước mắt, nơi mà đời này kiếp này hắn vĩnh viễn cũng không muốn đặt chân lần nữa.

"Vì sao lại đến đây?" Hắn bất giác nói khiến nàng có chút nghi hoặc.

Trữ Phi Điểu cảm thấy mơ hồ có điều không đúng, hiện tại có chút không chân thực, tựa như người trước mắt không phải Vọng Thừa Thiên mà nàng thân thuộc. Hắn thật lạ...

"Có vấn đề gì sao?" Nàng muốn hỏi, chàng sao vậy, nhưng nàng không sao thốt lên thành lời, nàng không dám đụng đến đoạn suy tâm hồi niệm kia của hắn. Rốt cuộc, nó có bao nhiêu phần quan trọng lại khiến một đế vương như hắn đặt nhiều tâm tư vào? Lại còn thất thần như vậy...

"Phi Điểu, chạy mau". Vọng Thừa Thiên cuối cùng cũng khôi phục thần sắc lãnh tĩnh, mày kiếm từ từ chau lại, gương mặt hắn cực điểm băng lãnh, nộ khí cùng sát khí đồng thời biến thành một loại yêu khí hủy diệt nhân thế. Còn hơn cuồng long thịnh nộ.

Trữ Phi Điểu còn chưa kịp hiểu cớ sự gì đã bị vây trong ma trận, không cách nào thoát ra. Ma pháp này, nàng biết! Cũng biết kẻ bày ra trận pháp này là ai! Nhưng tại sao y phải làm vậy? Không những nàng, mà cả Vọng Thừa Thiên cũng không biết tâm cơ của kẻ kia, đến tột cùng là đang ám chỉ điều gì?

Trữ Phi Điểu nhìn Vọng Thừa Thiên vừa phải tận lực đấu với đám yêu thú dữ tợn, vừa phải bảo hộ nàng, lúc này trông hắn không hề có chút chật vật hay khổ sở nào, chỉ thấy hắn biến thành một đại ma đầu khát máu.

Hắn thật sự là Vọng Thừa Thiên, là Thánh Chiến Hoàng đế ư?

Vì sao lại học được loại ma công này?

Trữ Phi Điểu có chút sợ. Chẳng lẽ những thứ này đều là Đông Quách Doanh dạy hắn?

Nhưng mà trước mắt nàng phải gạt bỏ hết những suy nghĩ trong lòng. Trữ Phi Điểu không thể ẩn mình được nữa, nàng buộc phải dùng đến Dục Hỏa Trùng Sinh. Đối với nàng, những quái thú kia căn bản không có sức nguy hại, chỉ là nàng sợ Vọng Thừa Thiên sẽ hoài nghi thân phận của nàng...

Quái thú ngày một nhiều, đả bại được một con lại xuất hiện thêm hai ba con, ngày càng hung hãn hơn, như thể phải ăn tươi nuốt sống bọn họ vào trong bụng. Dù Vọng Thừa Thiên có đạo yêu khí cường mạnh nhưng vân là học lại, không thể thành thạo như yêu ma sử dụng, hắn cũng không thể đấu lại với đám yêu thú không biết có bao nhiêu cái mạng kia, giống như là có cả ngàn vạn con vậy, cuối cùng hắn sẽ bị đám yêu thú này hút hết sinh lực kiệt quệ mà chết, muốn hoàn toàn tiêu diệt bọn chúng chỉ còn một cách là hóa giải được ma trận này.

Trữ Phi Điểu thi triển pháp lực, Hỏa Phượng Hoàng vô thanh vô thức xuất hiện giữa ma trận, bao phủ lấy nàng, ngọn lửa của Phượng Hoàng tự cổ chí kim là ngọn lửa kiêu hãnh, ngạo kiều, mỹ lệ bậc nhất tam giới, và hậu duệ mang trong mình Hỏa Khí Phượng Hoàng cũng sẽ hội tụ hết thảy tinh hoa đời đời kiếp kiếp duy truyền lại của Hỏa Phượng Hoàng ngàn vạn năm qua. Và cũng chỉ có nàng - Thánh Nữ của Thần là thánh khiết, tuyệt hảo nhất trùng thiên giới.

Hỏa Phượng Hoàng tựa như một điệu vũ, diễm lệ hoặc nhân, nhưng đồng thời có thể tuẫn táng cả thiên hạ trong biển lửa. Đây chính là Hỏa Phượng Hoàng trong truyền thuyết, ngàn vạn năm qua ghi danh lịch sử, ngọn lửa mỹ lệ này chỉ có thể tưởng tượng, không ai dám cầu sẽ nhìn qua dù chỉ một lần. Một ngọn lửa còn hơn mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Vọng Thừa Thiên không còn nhìn thấy rõ nàng, chỉ thấy một thân ảnh huyết y như hóa thành Phượng Hoàng - niết bàn - trùng sinh. Tự thêu đốt bản thân mình, cũng tự sống lại trong tro tàn của bản thân.

Lần này không phải giả, không phải chỉ là một khúc đàn, một giai điệu, một nữ nhân hợp hoan...

Mà nàng, thật sự đã biến thành Phượng Hoàng - niết bàn - trùng sinh...

Lần đầu tiên Vọng Thừa Thiên thấy nàng, một Trữ Phi Điểu chân thật đến vậy, hư ảo đến vậy...

Cuối cùng, nàng cũng hiểu ra dụng ý của kẻ bày ra ma trận này, y đối với Vọng Thừa Thiên chỉ là có nhã ý đùa giỡn, nhưng đối với nàng không chỉ là cảnh cáo nữa, mà y chính là muốn ép nàng tự mình lộ thân phận...

Tâm cơ của người này thật sâu, sâu đến nỗi khắp tam giới này đều phải cung kính sợ hãi...

Đông Quách Doanh!

Ma pháp vì Dục Hỏa Trùng Sinh của nàng mà hỏa táng, Vọng Thừa Thiên vì Hỏa Khí Phượng Hoàng của nàng mà... Bất động thanh sắc. Hắn không nói một lời nào, chỉ đơn giản là ngước nhìn nàng...

"Thừa Thiên... Ta..." Nàng mím môi, muốn nói thế nhưng không biết nên nói gì, giải thích sao cho hắn hiểu.

Gió, nhẹ nhàng lướt qua mang theo mùi vị sạch sẽ của hoa cỏ. Giống như ma trận vừa rồi, những yêu thú kia, ngọn lửa kia chưa từng xuất hiện. Bọn họ vẫn còn rất vui vẻ đùa giỡn hoặc là trầm lặng cưỡi ngựa, song hành bên nhau.

Không nhận ra, trời sớm đã tối. Từng cơn gió thích trêu đùa, cứ mơn trơn trên da dẻ nõn nà của nàng làm nàng có chút se lạnh. Trữ Phi Điểu nhỏ giọng, như chú chim non yếu đuối, như chiếc lá vàng bất lực rơi xuống.

"Chàng muốn đứng ở đây đến tối sao?"

Vọng Thừa Thiên vẫn đăm chiêu nhìn nàng, ánh mắt hắn giống như một loại xiềng xích làm từ hàn băng ngàn vạn năm, muốn giam cầm nàng trong đó không cho nàng cách nào thoát thân. Làm cho hỏa khí của nàng bị dập tắt, làm cho nàng tình nguyện tan chảy cùng hắn. Nàng cũng biết hắn đang chờ đợi một câu giải thích của nàng, cho dù đó chỉ là một từ! Nếu là trước đây, có thể nàng sẽ không chút do dự, chần chừ, phân vân nói ra hết tất cả cho hắn nghe...

Nhưng còn bây giờ, thời điểm này, thời khắc này, Thừa Thiên thật xin lỗi, xin chàng thứ lỗi cho sự ích kỷ, ngu muội này của thiếp, xin chàng cho thiếp được bên cạnh chàng thêm một chút nữa thôi...

Nàng cố tình không nhìn thấy sự thất vọng của hắn, cố tình không nhìn đến những thứ ban đầu hắn kiên cố xây dựng cho nàng đang dần nứt ra, lòng tin, sự tín nhiệm, tình yêu, còn cả sủng ái, bây giờ chỉ là mất một mảnh nhỏ, nhưng sau này có thể là cả tường thành sụp đổ...

Đúng là, khi nhân sinh đã có chấp niệm rồi, vì giữ lấy cái chấp niệm của bản thân đã khiến mọi thứ không còn hoàn mỹ nữa... Bởi vì quá cưỡng cầu nên chẳng thể thập toàn thập mỹ được.

Giữa tiết trời bỗng nhiên lạnh lẽo này, nàng cần một cái ôm của hắn, cần một hơi ấm quen thuộc để nói cho nàng biết, nàng vẫn còn có hắn.

Một Trữ Phi Điểu bàng quan, thật sự đã không còn nữa.

Lúc này, một thân ảnh khác vô thanh vô thức xuất hiện, y bước ra từ trong làn khói tử, bây giờ nhìn hình ảnh huyền y nam nhân này, nàng mới hiểu vì sao y luôn chọn màu tím mà không phải là sắc trắng hay đỏ, vì màu này còn có sức uy hiếp hơn ngàn vạn phần, không chỉ là ma mị nhân thế, còn là tử táng thiên hạ.

Huyền nam nhân khiến cả tam giới khiếp sợ này, nàng không đủ sức để đấu lại y, càng không thể căn ngản được việc y sẽ làm. Có lẽ là y sẽ nói cho Vọng Thừa Thiên biết hết tất cả, Dục Hỏa Phượng Hoàng vì sao lại có trên người nàng, vì sao nàng có thể tu luyện thành, và còn Hỏa Khí Phượng Hoàng trên người nàng cũng từ Dục Hỏa Trùng Sinh mà toát ra. Kể cả, thân phận Thánh Nữ Quang Minh Giáo của nàng nữa...

Hoặc là y, sẽ từ từ đùa giỡn nàng và Vọng Thừa Thiên trong lòng bàn tay, để nàng từ từ lộ ra từng chút cho Vọng Thừa Thiên biết. Như vậy, biết đâu Vọng Thừa Thiên sẽ đau đớn hơn vạn phần, hết lần này đến lần khác, năm lần bảy lượt bị người mình yêu, người mình nhất mực tin tưởng phản bội. Cũng chỉ như vậy, hắn mới có thể hoàn toàn hết hi vọng ở nàng, hoàn toàn hận nàng, hoặc sẽ hoàn toàn quên đi Trữ Phi Điểu nàng.

Đông Quách Doanh, thủ đoạn gì hắn cũng có thể tận dụng. Cũng có thể đùa giỡn chết đối phương bằng nhiều cách, thâm độc, thâm hiểm, không hay không biết!

"Trữ Phi Điểu, cô nhìn bổn quân như vậy làm gì? Sợ sao?" Đông Quách Doanh tự hóa ra mộc đôn ngồi xuống, nhàn nhã nhìn nàng, lãnh diện vô sắc.

Đây là lần đầu tiên y nói chuyện với nàng. Trữ Phi Điểu âm thầm sát ngôn quan sắc y, nhưng ngoài một dung nhan ma mị lại không thể nhìn được chút tâm cơ nào của y.

Vọng Thừa Thiên nhìn một cảnh này lại nhớ đến khi xưa, cảnh vật này quen thuộc biết mấy với hắn. Cũng vô tình không để ý đến cái cách danh xưng mà Đông Quách Doanh gọi nàng. Bởi vì hắn đã mất đi phần nào khống chế, một phần là vì quá khứ khiến hắn hận, nhưng phần lớn là vì nàng lừa gạt hắn, làm hắn tức giận, nàng ở bên cạnh hắn đã mấy tháng trời, cũng ẩn mình thật giỏi, ngay cả hắn còn không phát hiện ra nàng có loại võ công thâm hậu, tuyệt đại như vậy, còn là Dục Hỏa Trùng Sinh trong truyền thuyết.

Phi Điểu ơi Phi Điểu, rốt cuộc nàng là loại nữ nhân như thế nào? Bề ngoài thì liễu nhược, tựa như cành trúc chỉ nở một lần hoa ngày ấy, một cơn gió nhẹ thổi đến liền có thể mang sinh mạng nàng đi. Bên trong lại tựa như huyết sắc rực rỡ cũng ngày ấy, đẹp đẽ, ngoan cường, bình thản, không khuất phục. Hay là như bây giờ Phượng Hoàng - niết bàn - trùng sinh? Đâu mới là con người thật sự của nàng đây? Phi Điểu...

"Doanh, trẫm thật không hiểu ý đồ ngày hôm nay của Ma Quân nhà ngươi, vì sao lại đưa trẫm đến đây, còn bày ra ma trận này?"

Cuối cùng, hắn vẫn bảo hộ nàng, hắn biết Đông Quách Doanh không có thiện ý với nàng, nhìn thần sắc nhợt nhạt của nàng hắn liền đau lòng. Mỗi lần Đông Quách Doanh xuất hiện nàng liền lộ rõ vẻ sợ hãi, trong ánh mắt và cả sắc mặt. Hắn cũng rất muốn hỏi rõ nàng đầu đuôi ngọn nghành, nhưng hiện tại không phải thời điểm thích hợp.

Đông Quách Doanh nhìn một màn này, thần sắc như cũ.

"Vọng Thừa Thiên, bổn quân nhớ đã từng nhắc nhỡ ngươi đừng quên thân phận của mình? Ngươi có chăng đã quên? Hay để bổn quân nhắc lại một lần nữa cho ngươi nhớ thật kỹ? Vì một nữ nhân không rõ lai lịch, mà đánh đổi giang sơn thiên hạ ư? Ngươi cũng đừng quên, vì giang sơn này, ngươi đã trả giá đắt như thế nào đi. Chỉ vì cô ta có đáng không?"

Hắn nhớ, hắn còn nhớ rất rõ, đương nhiên cũng hiểu rất rõ. Có đáng không? Vọng Thừa Thiên nhìn đến nàng, như đang nhìn thấy một nữ nhân năm nào đó, hắn từng muốn bảo hộ nhưng đáng hận khi ấy hắn chưa đủ năng lực, hắn đã từng thề sẽ không để nữ nhân hắn trân quý chịu bất kỳ một tổn hại nào, nhưng hắn cũng từng thề sẽ thống nhất thiên hạ. Giang sơn và nàng hắn đều muốn chu toàn!

"Vọng Thừa Thiên, ngươi muốn bảo hộ nàng ta? Được, ngươi yên tâm đi bổn quân sẽ không động đến nàng ta đâu, chỉ là không chừng một ngày nào đó người động vào nàng ta lại chính là ngươi. Hôm nay bổn quân xem như mở rộng tầm mắt, xem đế vương có chân tâm sẽ hạnh phúc mỹ mãn như thế nào! Cũng xem xem, ngươi vì nàng ta làm những gì, nàng ta trả lại cho ngươi những gì... Đến lúc đó đừng trách bổn quân không nhắc nhỡ"

Đông Quách Doanh lãnh tình liếc nhìn bọn họ, phất tay áo một cái đã biến mất.

Vọng Thừa Thiên biết vì sao Đông Quách Doanh lại lãnh khí như vậy, hắn biết nếu muốn làm một kẻ mạnh thì không được phép nhu nhược, mềm lòng dù chỉ một khắc, ngày hắn theo Đông Quách Doanh, ngày hắn muốn làm cửu ngũ chí tôn hắn cũng biết rõ hắn không có quyền thua hay bất bại nữa. Bất kỳ chuyện gì cũng phải nắm vững trong lòng bàn tay, cả thiên hạ này, càn khôn này tùy hắn xoay chuyển, chỉ là khi nhìn thấy Trữ Phi Điểu rơi vào tay Đông Quách Doanh hắn lại không đành lòng, hắn đã tự mình phạm vào cấm kỵ, tự mình tạo ra huyệt tử của bản thân.

Trữ Phi Điểu im lặng, tựa như ngàn vạn năm đã qua đi. Nàng biết nàng đã thoát khỏi một cửa ải tử, cũng biết nàng đã bắt đầu phải lừa gạt Vọng Thừa Thiên, dù trước đây nàng chưa từng muốn làm như vậy. Nhìn trời, lòng nàng không khỏi dâng lên cỗ chua xót, không khỏi ẩn nhẫn đau.

"Đêm muộn rồi, về thôi" Vọng Thừa Thiên không nhìn đến nàng, lãnh đạm lên tiếng. Thanh âm này, đối với nàng giờ đây còn lãnh hơn băng, nhạt hơn nước, tựa như mây khói ở tận chân trời vọng đến, gần trong chớp mắt lại cách thật xa.

Về thôi, nàng thầm nghĩ mình nên về đâu đây? Còn có thể đi cùng hắn được mấy dặm đường, sớm tối bên hắn bao lâu nữa đây...