Thiên Giá Sủng Nhi: Vợ Mới Của Tổng Tài

Chương 42: 42 Kinh Tởm

Anh Bị Em Đá Rồi Cố Nhược Hy bị Kỳ Thiếu Cần dùng lực đè lên vai nên không thể đứng dậy được.

Cô dùng ánh mắt phẫn nộ trừng gương mặt tà ác bị mây đen bao vây của Kỳ Thiếu Cần, đổi lại là trước đây thì cô sẽ sợ hãi và trốn tránh nhưng bây giờ không còn như vậy nữa, sẽ càng không trốn chạy.

Bởi vì, sự căm hận của cô dành cho anh ta đã ăn sâu bén rễ vào tận đáy lòng, vĩnh viễn không thể nhỗ bỏ.

Kỳ Thiếu Cần cười lớn một tiếng, ngón tay từ từ vươn tới gương mặt trắng bệnh lạnh băng của Cố Nhược Hy rồi đột nhiên siết chặt chặt.

Anh ta muốn dùng đau đớn để khiến cô sợ anh ta, muốn nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ và khủng hoảng bắt an của cô chứ không phải ánh mắt căm hận quật cường này.

“Thủ đoạn của anh chỉ có nhiêu đó thôi sao?” Cố Nhược Hy chịu đựng đau đón, lạnh lùng hỏi anh ta.

“Tôi rất thích nhìn bộ mặt sợ hãi bị cường bạo của cô, hay là…

ở đây thử một lần xem sao?” Giọng cười tà ác của anh ta xông thẳng vào màng nhĩ của Cố Nhược Hy khiến toàn thân cô căng cứng.

Cô biết rằng anh ta dám nói sẽ dám làm, sẽ cường bạo cô ngay trong phòng học này.

Dù cô không có cách nào để truy cứu vì ngôi trường này thuộc sản nghiệp của Kỳ gia.

Cô luôn cắn răng đợi đến kỳ thi cuối kỳ, chỉ còn nửa tháng nữa thôi thì cô có thể thoát khỏi nơi này rồi.

Thực tập năm tư cô cũng sẽ không đến trường một lần nào nữa, thế nên cô luôn cắn răng nhẫn nhịn.

Vậy mà anh ta lại ép đến mức mẹ cô muốn tự sát, dồn họ vào bước đường cùng.

ý Ỷ “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Chơi đùa tôi khiên anh vui lăm sao?” Cố Nhược Hy hét to, không biết từ khi nào mà hai mắt của cô đã ngắn lệ.

Cô liều mạng kìm nén, không muốn khóc trước mặt loại người như anh ta.

Kỳ Thiếu Cẩn hơi giật mình nhưng ngược lại càng dùng sức nắm chặt cằm dưới của Có Nhược Hy: “Xem ra cô đã quên mắt những gì cô từng nói thật rồi.”

Cố Nhược Hy một trận mơ hồ, nghĩ mãi cũng không hiểu anh ta đang nói gì.

Cô chợt nhếch mép cười trào phúng: “Thủ đoạn bảo vệ người phụ nữ mà anh yêu thật khiến tôi cảm thấy ghê tỏm.”

Kỳ Thiếu Cần bị Cố Nhược Hy triệt để chọc giận rồi, bàn tay lớn càng dùng thêm sức như muốn bóp nát cằm dưới của Cố Nhược Hy.

Nhưng cô vẫn trừng mắt nhìn anh ta như cũ.

“Kỳ Thiếu Cẩn! Lâm Hâm lựa chọn Mộc Phong chứ không lựa chọn anh là vì anh đáng kinh tởm!”

Những tưởng Kỳ Thiếu Cần sẽ càng tức giận nhưng bàn tay đang siết chặt cằm cô lại đột nhiên thả lỏng.

Trong mắt anh ta thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng tiếp đó đã bị tròng mắt đen sẫm nuốt gọn.

Anh ta nhìn Cố Nhược Hy như muốn xuyên thủng đáy mắt của cô, nhìn thẳng vào nơi sâu nhất trong tim cô.

Bỗng khoé môi của anh ta câu lên một nụ cười âm hiểm.

“Cố Nhược Hy, thế mà cô lại cảm thấy tôi kinh tởm!” Anh ta cười đến vô cùng vui vẻ làm người khác không tài nào hiểu rõ tâm ý của anh ta.

“Đúng vậy! Anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm! Tại sao trong cuộc đời của tôi lại xuất hiện người như anh? Bởi vì sự xuất hiện của anh mà tôi không muốn cuộc sống của tôi nữa!” Cố Nhược Hy phẫn hận gào lên, ánh mắt như có hàng vạn thanh kim hận không thể xuyên thủng người của Kỳ Thiếu Cần.

Kỳ Thiếu Cần chợt giống như bị đả kích mà đứng ngây như phỗng, qua một lúc lâu vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Cửa phòng học đóng kín đột nhiên bị ai đó đá ra.

Kiều Mộc Phong xông lên, một quyền đánh ngã Kỳ Thiếu Cần xuống đất rồi dùng áo khoác của mình bảo bọc lấy Cố Nhược Hy.

Anh kéo cô vào vòng tay ấm áp của mình.

Kỳ Thiếu Cần lau vệt máu chảy ra từ khóe miệng, cười gần một tiếng.

Ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn Kiều Mộc Phong chằm chằm.

“Kỳ Thiếu Cần, anh còn dám động vào Cố Nhược Hy thì tôi tuyệt đối không tha cho anh!” Giọng nói ấm áp mà Kiều Mộc Phong dùng để nói chuyện Cố Nhược Hy thường ngày cũng lạnh đi vài phần.

Anh kéo theo Cố Nhược Hy ra khỏi phòng học, đám người đứng ngoài cửa xem náo nhiệt đã đông nghẹt không kế hở.

Đám người kia vẫn chưa hoàn hồn sau khi nhìn trông thấy cảnh tượng Kiều Mộc Phong đột nhiên ra tay đánh Kỳ Thiếu Cần, cả đám ngơ ngác cầm điện thoại quay phim trên tay, thấy Kiều Mộc Phong đi ra mới lần lượt nhường đường.

Nhưng mà bọn họ vẫn kinh hãi với hai sự kiện vừa rồi, sự việc tiến triển đến mức động tay chân.

Điều này cho thấy phần tiếp theo sẽ càng gây cắn, chỉ nghĩ thôi cũng biết kết cục hỗn loạn đến mức nào rồi.

Cũng có người suy đoán rằng Kiều gia và Kỳ gia sẽ vì chuyện này mà trở thành kẻ thù không đội trời chung trên thương trường.

Kiều Mộc Phong bị Lâm Hâm với bộ dạng chật vật đứng chặn trước mặt.

Cô ta tức giận nhìn Kiều Mộc Phong, nước mắt trào dâng.

“Mộc Phong, vậy mà anh lại vì con tiện nhân Cố Nhược Hy đánh anh Thiếu Cần?” Lâm Hâm không thể tin được rằng anh – người có tình ôn hòa như nước sẽ bảo vệ Cố Nhược Hy đến mức từ hóa thành thanh kiếm tổn thương người khác.

Đây là sức mạnh to lớn đến mức nào mới có thể thay đổi được anh”

Kiều Mộc Phòng không nhìn Lâm Hâm, ánh mắt anh chỉ chuyên chú vào người trong vòng tay mình.

Vì đột ngột thoát ra khỏi hiểm cảnh nên cơ thể của Cố Nhược Hy vẫn còn run rấy, vô lực tựa vào vòng tay anh khiến tim anh nhói lên.

“Kiều Mộc Phong! Em đang nói chuyện với anh đó!” Lâm Hâm la lên rồi xông tới, cô ta muốn đẩy Cố Nhược Hy ra khỏi vòng tay của Kiều Mộc Phong nhưng lại bị cánh tay của anh cản lại.

“Làm loạn đủ chưa?” Kiều Mộc Phong tức giận hét lên một câu khiến Lâm Hâm ngây người.

“Anh hét vào mặt em sao? Đứng trước mặt biết bao nhiêu người mà anh hét lên với em!” Lâm Hâm không tài nào chấp nhận được, cô ta gào to khiến bản thân trông càng thảm hại.

Tố Đình Đình đứng ở một bên đứng xem hài kịch, trực tiếp quay lại bộ dạng xấu xí của Lâm Hâm rồi đăng lên mạng.

Kiêu Mộc Phong lười tính toán với Lâm Hâm, thậm chí anh còn không muốn nhìn cô ta thêm một lần nào.

Anh ôm lấy Cố Nhược Hy đi vòng qua người Lâm Hâm.

Cô ta tức giận đến mức thở hỗn hển, trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Kiều Mộc Phong rồi thét lên.

“Kiều Mộc Phong, chúng ta kết thúc rồi! Anh bị em đá rồi!”

Cuối cùng, bước chân của Kiều Mộc Phong cũng dừng lại.

Lâm Hâm tưởng anh sẽ níu kéo và cầu xin cô ta tha thứ cho anh, khoé môi liền lộ ra chút ý cười nhưng lại hóa thành tro bụi trong phút chốc.

“Anh tôn trọng lựa chọn của em.” Kiều Mộc Phong bình thản để lại một câu rồi đi thẳng, không hề quay đầu lại dù chỉ một lần..