Võ Sở Vũ ói một lát cuối cùng cũng thấy thư thái, Tư Nhâm Dã cũng đã giải quyết cái bánh nướng. Lúc này Lâm Tử Phong đưa ra đề nghị cần tâm sự riêng với Võ Sở Vũ. Tư Nhâm Dã không vui.
- Các ngươi cần tán gẫu chuyện gì mà không cho người khác nghe được chứ, ta đây càng muốn nghe, vạn nhất tai họa đến thì ta làm sao? - Cũng không phải Tư Nhâm Dã để ý nhiều đến Võ Sở Vũ, là nàng thật sự không muốn ở cùng Võ Hàm Vũ một chỗ chỉ có hai mình, dù sao ấn tượng của nàng với Lâm Tử Phong cũng không tệ lắm. - Tam tỷ cũng chưa dị nghị thì ngươi ở đây gây trở ngại cái gì? - Võ Hàm Vũ trực tiếp động thủ tha Tư Nhâm Dã đi. Tư Nhâm Dã cũng không dám bấu lấy Võ Sở Vũ, vạn nhất vấp ngã thì một xác ba mạng chắc rồi! Tư Nhâm Dã đành ngượng ngùng bấu lấy Lâm Tử Phong, nam nữ thụ thụ bất thân thôi mà. Nhưng ở trước mặt ba người này nàng cũng chỉ như người tay trói gà không chặt, bị bắt đi cũng chỉ như sét đánh ngang trời trong tích tắc. - Sở Sở, theo ta về đi - Lâm Tử Phong đặt tay lên vai Võ Sở Vũ, ngữ khí cũng rất kiên định như ra lệnh. - Muội muốn trước đó sinh ra đứa bé đã - Võ Sở Vũ hồi đáp thập phần đơn giản. Lâm Tử Phong mặt nhăn mi nhíu một chút, thở sâu một cái, tiếp tục mở miệng: - Ta không biết tại sao muội không giết hắn, còn muốn sinh con cho hắn. Đứa nhỏ này là dư thừa muội hiểu không? Theo ta về, ta sẽ không quản chuyện này, chỉ cần đừng để ta thấy đứa nhỏ này là được. Võ Sở Vũ còn chưa đáp lại đã thấy một thân ảnh xông lại thụi một quyền vào bụng Lâm Tử Phong, cũng chính là Tư Nhâm Dã đang nghe lén. - Ngươi mới dư thừa! Ngươi cút thật xa cho ta, Võ Sở Vũ là của nhà ta, đứa trẻ là họ Tư, cái này liên quan gì với ngươi, ngươi cho rằng ngươi đùa giỡn vài cái liền giỏi lắm sao? Giây vào ta ta cho ngươi ăn đủ! Tư Nhâm Dã tức giận đến thở mạnh, mặt đều nghẹn đỏ. Trong lòng nàng, Lâm Tử Phong hoàn toàn trở thành nguỵ quân tử ra vẻ đạo mạo, giờ trong võ lâm cũng không còn người tốt sao? Thật sự là quá đột ngột, Võ Sở Vũ và Võ Hàm Vũ còn chưa kịp phản ứng Tư Nhâm Dã đã mắng thống khoái, mà Lâm Tử Phong tuyệt sẽ không động thủ với một man phu trước mặt Võ Sở Vũ, một quyền này xem như đánh trúng không công. Võ Sở Vũ kéo Tư Nhâm Dã còn đang tức giận đi lên đường cái, trên mặt lại mang theo ý cười, nhìn qua còn rất vui vẻ. Võ Hàm Vũ có ngốc cũng nhìn ra được tam tỷ nhà mình hướng về ai. Lúc này Lâm Tử Phong lại bắt đầu không thuận theo không chịu buông tha, cũng không để ý đến Tư Nhâm Dã mà ngăn các nàng lại. Tuy là Tư Nhâm Dã nghẹn đầy khí, nhưng đẩy thật lâu cũng không thể đẩy ra. - Muội chỉ có thể theo ta về. Muội ở đây không minh bạch lại sinh con với hắn, muội làm thế nào nói với người khác đây? Sư phụ sẽ bị muội chọc tức chết. Muội theo ta về, ta sẽ tuyên bố đứa bé là của ta, đến lúc đó có thể nói đứa bé chết yểu hoặc cũng có thể nói nó bị cướp mất, ta đã không để ý chuyện này, muội nên thấy may mắn mới phải - Lâm Tử Phong nói chuyện tựa như đang làm chuyện rất tốt. - Ta nói ngươi đó, có bị bệnh không hả, cô ấy ở chỗ ta có thể làm bảo bối, choáng váng mới về với ngươi làm cỏ dại. Chúng ta làm sao không minh bạch? Trấn này có ai không biết đứa bé trong bụng Võ Sở Vũ là của Tư gia ta, ai không biết Võ Sở Vũ là thiếu phu nhân của Tư gia. Đến phiên ngươi để ý sao? - Tư Nhâm Dã bùng nổ nói một đống, Lâm Tử Phong âm thầm tụ lực, Võ Sở Vũ thấy vậy kéo Tư Nhâm Dã sang một bên nhưng cũng không ngăn Tư Nhâm Dã nói tiếp. Cô chưa từng cảm thấy lời trong miệng Tư Nhâm Dã có thể êm tai như vậy. Chính xác, có lẽ là chịu ảnh hưởng của hai lão nhân Tư gia, trong lúc vô tình chính cô cũng càng ngày càng mong chờ đứa trẻ chào đời. Hiện giờ đột nhiên có một người chạy ra phỉ báng sự tồn tại của đứa nhỏ này như thế, trong lòng không khó chịu mới là lạ, huống chi còn là vị hôn phu của mình, thì ra y không để ý là như thế. - Nếu muội không theo ta về, ta sẽ nói cho sư phụ biết, sư phụ chắc chắn bắt muội gả cho ta - Lâm Tử Phong tựa hồ chui vào góc chết, bộ dạng hùng hổ doạ người, làm sao còn có vẻ ngọc thụ lâm phong như ban đầu. - Ngươi điếc hay là choáng váng? Lời trước đó của ta đều là vô ích sao? Ngươi tiếp tục ồn ào nữa, ngày mai ta liền cưới Võ Sở Vũ, xem ai nhanh hơn! - Tư Nhâm Dã chắc chắn mắt mình bị mù, trước đó sao lại cảm thấy Lâm Tử Phong này rất tiêu sái đây. - Ngươi có tin ta sẽ giết ngươi không? Muốn xem ai nhanh không? - Lâm Tử Phong mắt đã mang vẻ ngoan độc, Tư Nhâm Dã thức thời ngậm miệng lại. - Sư huynh, ta sẽ không về cùng huynh. Coi như ta phụ huynh - Võ Sở Vũ cũng muốn biết vì sao sư huynh ôn văn trước kia lại biến thành bộ dạng như bây giờ. - Ta đây là vì yêu muội, ta có thể vì muội hy sinh nhiều như vậy, chẳng lẽ muội vì người này mà rời khỏi ta sao? - Lâm Tử Phong chậm rãi cởi ra vẻ ngoan độc trong mắt, nhìn Võ Sở Vũ thâm tình như con sói bị tổn thương. Tư Nhâm Dã hết sức trừng mắt nhìn Lâm Tử Phong nhưng cũng không dám mở miệng. - Sư huynh, ta biết huynh tuy rằng luôn miệng nói không để ý, nhưng mà huynh vẫn để ý. Coi như là chúng ta hữu duyên vô phận đi - Võ Sở Vũ cố gắng giúp Lâm Tử Phong làm rõ suy nghĩ của y, muốn cho y cứ vậy mà buông tay. Nếu lúc trước cii còn ôm ảo tưởng thì hiện giờ đã không còn hi vọng. - Sở Sở, muội cũng biết đây đã là nhượng bộ lớn nhất của ta. Người khác đều không làm được. Chẳng qua là bởi vì ta yêu muội. Ta biết muội cũng yêu ta, chúng ta đừng vì việc này mà bỏ qua lẫn nhau được không? - Lâm Tử Phong cúi người phóng tới, lại tài trí hơn người như cũ, hai tay nắm tay Võ Sở Vũ, thâm tình chân thành. Biết Võ Sở Vũ sẽ không bỏ mặc con của mình nên Tư Nhâm Dã dần dần yên tĩnh lại, bận tối mắt mà vẫn thong dong xem diễn xuất của Lâm Tử Phong, nếu tiếp tục pha ly trà thêm đĩa hạt dưa, nàng nhất định có thể làm ra tư thế xem cuộc vui. - Ta biết, cho nên ta cảm ơn huynh. Chỉ là như Tư Nhâm Dã đã nói, ta làm bảo bối quen rồi, không muốn làm cỏ dại. Hiện tại huynh không để ý, nếu ngày nào đó huynh nhớ tới rồi phát hiện mình để ý thì sao đây? Bỏ ta? Giết ta? Huống chi thứ huynh để ý và thứ ta để ý không phải là một - Võ Sở Vũ nói thực bình tĩnh, Lâm Tử Phong cũng biết chính mình nhiều lời vô ích, suy tư một lát, xem như lui bước. - Vậy muội trước tiên ở đây, chờ muội sinh xong đứa trẻ, ta sẽ nói cho muội biết ta còn để ý hay không, sau đó đón muội về. Được không? Võ Sở Vũ gật gật đầu, xem như đồng ý. Khắp phố đều treo đèn lồng, bốn người đều không có tâm tình đi lang thang nên bèn trở về. Lâm Tử Phong đưa ba người tới cửa nhà họ Tư mới rời đi. Lâm Tử Phong vừa rời đi, Tư Nhâm Dã liền không nhịn được: - Ta nói này, người trong võ lâm như các ngươi đều như vậy sao? Đều tự cho là đúng như vậy sao? Làm đại hiệp đến phát điên rồi. - Ngươi nói nữa, cẩn thận ta xé nát miệng ngươi. Đêm nay ta ngủ cùng tam tỷ, ngươi ngủ phòng khách - Võ Hàm Vũ có chút bất bình thay Lâm Tử Phong, nàng không nghĩ ra vì sao tam tỷ không muốn trở về, nàng cho là vấn đề ở Tư Nhâm Dã, dĩ nhiên là dựng thẳng lông nhím đâm. - Ngươi thích ngủ thì cứ ngủ, ta không ước ao gì hơn - Tư Nhâm Dã không có chút ý tứ quyến luyến gian phòng của mình, lâu như vậy cuối cùng cũng tự do, có thể thống khoái ngủ cả đêm. Quả nhiên Tư Nhâm Dã ngủ rất ngon, nhưng lúc đêm khuya thì bị tiếng gõ cửa không khoan nhượng đánh thức. Tư Nhâm Dã mắt nhắm đi tới cửa, mở cửa mới hơi hơi mở mắt ra, là Võ Hàm Vũ. - Tam tỷ của ta muốn uống nước ô mai, nha đầu nhà ngươi cũng không biết ở nào, ngươi nhanh đi lấy - Võ Hàm Vũ chỉ biết cách vách là chỗ Tư Nhâm Dã ngủ, cuộc sống nơi đây chưa quen, không tìm Tư Nhâm Dã thì tìm ai. Tư Nhâm Dã không nói gì, xoay người vào phòng cầm bộ y phục phủ thêm lên người rồi xuống phòng bếp. Cũng không phải nàng thương xót nha đầu mà không kêu nha đầu đi làm, chỉ là tay nghề của nha đầu kia thập phần dở nhưng lại là một người miệng ăn không dứt, quả nhiên hàng hóa rẻ tiền không tốt. Lúc Tư Nhâm Dã bưng một chén nước ô mai đi vào gian phòng thì mắt Võ Hàm Vũ đã sắp lồi ra, khó trách tam tỷ không chịu trở về, đãi ngộ ở đây không thể kém hơn trong nhà. Nhìn Võ Sở Vũ uống thống khoái, Võ Hàm Vũ cũng muốn uống: - Ta cũng muốn. - Không làm nhiều. Cũng không còn nguyên liệu, ngươi tự đi mua bát uống trên phố đi - Chỉ sợ hiện tại có thêm một chén đặt trước mặt thì Tư Nhâm Dã cũng sẽ không chút do dự uống hết một hơi, sau đó nói với Võ Hàm Vũ không còn. - Ngươi thật nhỏ mọn - Võ Hàm Vũ thấy Tư Nhâm Dã đối xử với tam tỷ thật sự không tệ, thái độ cũng tốt lên rất nhiều, chỉ là người hơi tục, hơi không biết hổ thẹn. Hơn nửa đêm, có thể kêu dậy đã khó, tam tỷ của mình mình còn chẳng muốn đi làm, có thể thấy được người này cũng đã động tâm tư. - Được rồi, ta về ngủ đây - Tư Nhâm Dã mang theo bát không rời khỏi phòng. Bên này hai người cũng nằm xuống ngủ. Ngày hôm sau Lâm Tử Phong liền trở về, Tư Lương vốn muốn giữ y lại ăn bữa cơm nhưng Tư Nhâm Dã làm sao chịu, Nhâm Hảo Nhi gần đây cũng không tình nguyện, Lâm Tử Phong đành khách khí ra đi. Võ Hàm Vũ chưa đi cùng, bảo là muốn chờ Võ Sở Vũ sinh xong thì đi cùng. Tư Nhâm Dã rất muốn đuổi nàng đi, nhưng thấy Võ Sở Vũ rất vui vẻ thì không còn ý định này nữa. Đến ngày thứ ba, Võ Hàm Vũ liền chủ động muốn đổi phòng với Tư Nhâm Dã, nàng không thể chịu nổi ngày nào nửa đêm cũng bị người khác dùng đủ loại lý do đánh thức, đành làm khó Tư Nhâm Dã, cũng chỉ có thể nghĩ cách làm cho được. - Tam tỷ, trong bụng tỷ là Kim Tra hay là Mộc Tra? Muội cũng không chịu được tỷ gây sức ép, tỷ phu danh nghĩa kia của ta lại không hề nói không. - 'Hắn' chỉ hơi keo kiệt, mặt khác đều rất tốt - Võ Sở Vũ nghe lời nói của Võ Hàm Vũ thì trong lòng thập phần đắc ý, ai không muốn mình được người khác bưng bế trong lòng bàn tay. - Hắn không phải hơi keo kiệt, mà là rất keo kiệt! Đối với tỷ còn tốt, tỷ muốn ăn ô mai còn có thể mua cho, tỷ không thấy mỗi lần tỷ ăn ô mai hắn đều ở bên cạnh nhìn muội, chỉ sợ muội ăn mất một viên sao. Muội đòi, hắn bảo muội tự đi mua. Nhà hắn cũng không nghèo mà - Võ Hàm Vũ đối với tính keo kiệt của Tư Nhâm Dã thật sự có rất nhiều từ cảm khái, keo kiệt từ nhỏ có thể là bản chất của Tư Nhâm Dã. - Đó là 'hắn' sợ mẹ 'hắn', bằng không cũng sẽ không đối với ta ngoan ngoãn phục tùng. Muội có biết ô mai kia ta đòi vất vả thế nào mới được không? Nếu không phải vì mẹ 'hắn' thì 'hắn' còn không định giữ ta lại đâu - Võ Sở Vũ nói xong đã cảm thấy có chút cô đơn, không biết nếu mẹ nàng muốn đuổi mình ra ngoài, nàng có thể giữ mình lại hay không. - Người lớn như vậy còn sợ mẹ? Haha. Hắn thế nhưng thật khá thú vị - Võ Hàm Vũ cười lớn, thấy Võ Sở Vũ cũng không nói gì chỉ cười cười, nhãn cầu xoay chuyển, hỏi - Tam tỷ, chẳng lẽ tỷ dành tình cảm cho hắn? - Sao có thể. 'Hắn' và sư huynh thực sự không giống nhau - Võ Sở Vũ lầm bầm, ngoài miệng nói xong trong lòng lại ngàn quay trăm chuyển, nói thế nào thì 'hắn' cũng là một nữ tử. - Không giống thì không thể thích sao? Hiện giờ tỷ còn thích sư huynh? - Võ Hàm Vũ có chút nghi hoặc, nếu không thích thì vì sao phải ở lại chứ, nếu thích sư huynh thì tại sao không đi theo đây? Võ Sở Vũ suy tư hồi lâu, cũng chỉ có thể nói ra ba chữ: - Ta không biết.