Tư Nhâm Dã nắm tay Võ Sở Vũ liều mạng chạy về phía trước, đoạn rẽ vào đường nhỏ liền chạy vào một ngõ tắt không có người, rốt cục cắt được đuôi người đuổi theo sau.
Hai người đang buông lỏng một hơi thì những người đó lại quay đầu lại chạy lại, Tư Nhâm Dã nhất thời nóng lòng ôm lấy Võ Sở Vũ, ép Võ Sở Vũ vào tường, quay đầu che khuất mặt Võ Sở Vũ. Hai người dựa vào rất gần, Võ Sở Vũ thậm chí không dám thở. Những người đó không còn xuất hiện nữa. Võ Sở Vũ cúi đầu đỏ mặt, tiếng tim đập vang đến cả Võ Sở Vũ cũng cảm thấy khó chịu, một lát sau Tư Nhâm Dã vẫn không hề động đậy, Võ Sở Vũ ngẩng đầu liền thấy Tư Nhâm Dã đang nhìn cô, dựa vào cực kì gần. Võ Sở Vũ cảm thấy cổ họng khô khốc khó chịu, thậm chí không thể phát ra âm thanh, cô nhìn thấy Tư Nhâm Dã thì nhất thời liền quên hết thảy. Cô nhìn thấy Tư Nhâm Dã chầm chậm cúi đầu xuống, chậm rãi tới gần, ngay tại lúc đôi môi sắp đụng vào nhau, Võ Sở Vũ bừng tỉnh trên giường. Động tĩnh của Võ Sở Vũ khiến Tư Nhâm Dã cũng bừng tỉnh, Tư Nhâm Dã mơ màng hỏi Võ Sở Vũ làm sao vậy, Võ Sở Vũ quay đầu nhìn Tư Nhâm Dã, nhất thời nói không ra lời, hồi lâu sau mới nói không sao. Tư Nhâm Dã trầm tĩnh lại, rất nhanh chóng ngủ lại, Võ Sở Vũ nhìn thật lâu Tư Nhâm Dã ngủ say dưới ánh trăng, xoay người tựa đầu vào vai Tư Nhâm Dã, nhắm mắt lại ngủ. Tựa hồ từ lúc giấc mộng đó bắt đầu, Võ Sở Vũ cảm thấy mọi thứ đều trở nên khác biệt. Nàng muốn Tư Nhâm Dã, không lúc nào là không muốn. Võ Sở Vũ đầy một bụng tâm tư thì tất nhiên khó chịu, đành nói tới nói lui với Võ Hàm Vũ, tuy rằng bình thường Võ Hàm Vũ luôn trêu chọc Võ Sở Vũ, nhưng khi biết Võ Sở Vũ thật sự yêu thích Tư Nhâm Dã thì lại luống cuống giống hệt Võ Sở Vũ. Chỉ là điều Võ Sở Vũ luống cuống là chuyện Tư Nhâm Dã là nữ tử, điều Võ Hàm Vũ luống cuống là chuyện Tư Nhâm Dã là tiểu địa chủ. - Tam tỷ, tuy rằng muội cảm thấy hắn cũng rất tốt, nhưng mà hai người thật sự rất không xứng đôi, hắn và chúng ta quá khác biệt. Phụ thân chắc chắn sẽ không đáp ứng. - Chúng ta đều đã có con, phụ thân sẽ đáp ứng. - Đừng quên hai người là thế nào mà mang thai, phụ thân nhất định sẽ lựa chọn giết Tư Nhâm Dã trước, sau đó đem gả tỷ cho sư huynh - Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, Võ Hàm Vũ khuyên Võ Sở Vũ cần thật thanh tỉnh. - Kỳ thật chúng ta không cần nghĩ nhiều như vậy, 'hắn' sẽ không thích ta - Võ Sở Vũ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, một chiếc lá rụng rơi trên bậu cửa. - Vì sao? Hắn mù sao? Còn có thể tìm ra người tốt hơn tỷ sao? - Võ Hàm Vũ không biết nội tình, chỉ có thể cảm khái Tư Nhâm Dã không có mắt hoặc là mắt rất cao. Võ Sở Vũ không giải thích, chỉ cười có chút chua xót. - Như vậy cũng tốt, sư huynh nói sẽ đến đón tỷ, tỷ sinh đứa bé xong liền an tâm đi theo huynh ấy đi, cần gì chấp nhất một đoạn tình cảm không thể này chứ. - Không cho phép ta thích 'hắn' sao! - Võ Sở Vũ nghĩ, coi như là thật sự thích thì cũng vừa mới bắt đầu, muốn chặt đứt phần nhớ nhung này vẫn còn dễ dàng. May là chuyện chưa kịp tiến quá sâu. Võ Hàm Vũ chỉ bĩu môi nhún nhún vai, cũng không nói gì thêm. Không được bao lâu Nhâm Hinh liền tới tìm Võ Sở Vũ, dán Võ Sở Vũ không có ý định di dời. Võ Hàm Vũ cảm giác sâu sắc được Nhâm Hinh dính người đoạt mất tỷ tỷ của mình, tính đuổi người: - Biểu ca của ngươi đâu? Ngươi không đi tìm hắn chơi, dính vào tam tỷ của ta làm gì? - Tỷ ấy là biểu tẩu của ta, chỉ thiếu hôn lễ mà thôi, đây là phòng của biểu ca ta, ta đến đây là chuyện rất bình thường, nhưng ngươi, ngươi không tự có nhà sao, luôn chơi xấu biểu ca nhà ta, ngươi muốn làm của hồi môn sao? Biểu ca của ta khẳng định không thèm ngươi - Nhâm Hinh nguyên bản là đứa trẻ rất nhu thuận, miệng mở ra đều ngọt lịm khiến người khác vui vẻ, vậy nên một đống lời này vừa nghe đã biết không phải xuất phát từ miệng nàng, đích thị là học được từ chỗ Tư Nhâm Dã. - Ai muốn gả cho biểu ca của ngươi, ta và tam tỷ ta đều chướng mắt hắn. Nơi này hiện tại chỉ có tam tỷ của ta, chính là chỗ tam tỷ ta ngồi, ngươi cần đi thật xa khỏi nơi này mới đúng - Võ Hàm Vũ biết sau lưng mình Tư Nhâm Dã khẳng định nói bậy về mình không ít, hừ, người nhỏ mọn như vậy, nếu thật sự thành tỷ phu của mình thì một món quà tặng cũng không cho. - Biểu ca ta nói, nếu không nể mặt mũi của Sở Sở tỷ tỷ thì đã sớm lừa ngươi đi rồi, ngày qua ngày không làm gì chỉ biết ăn thôi. Ngươi nói Sở Sở tỷ tỷ sẽ không gả cho biểu ca ta, vậy phi thân đái cố (thành ngữ chỉ sự không quan hệ, không phải thân thích cũng không phải người quen) như ngươi ăn dầm nằm dề chi vậy? - Tuy rằng lời này xuất phát từ miệng Nhâm Hinh nhưng hai người nghe cũng biết đây đích thị là Tư Nhâm Dã đã từng nói ở trước mặt Nhâm Hinh, lời mắng chửi người có thể lưu loát như vậy cũng chỉ có nàng. Võ Hàm Vũ thật sự nói không ra lời, Võ Sở Vũ cười xoa dịu tình hình: - Hinh Nhi, muội tìm ta có việc sao? - Không có việc gì Sở Sở tỷ tỷ, muội chỉ tới tìm tỷ trò chuyện, biểu ca nói tỷ mang thai không thể quấy rầy tỷ - Tốc độ biến đổi sắc mặt của Nhâm Hinh cũng rất nhanh, xoay mặt liền có vẻ mặt cười ngọt ngào ngồi ở bên người Võ Sở Vũ, kéo cánh tay Võ Sở Vũ, tuyệt không sợ người lạ. - Biểu ca muội đâu? - Nhâm Hinh mở miệng là biểu ca, lúc này không dán biểu ca mà ở chỗ này làm gì. - Biểu ca đi cùng Thúy Thúy tỷ tỷ ra ngoài, biểu ca nói có chính sự cần làm, không cho muội đi theo. - Hắn có thể có chuyện đứng đắn gì phải làm chứ, lưu manh - Võ Hàm Vũ cảm thấy một đôi nam nữ ra ngoài cùng nhau khẳng định không có gì tốt. Võ Sở Vũ cũng có chút không vui, Nhâm Hinh thấy vậy vội vàng giải thích: - Không phải đâu, biểu ca thật sự là đi làm chuyện đứng đắn. Thúy Thúy tỷ tỷ cũng đã lập gia đình, trước kia tỷ ấy từng thích biểu ca, thích thật lâu mà biểu ca cũng không phát hiện ra cũng không biết dỗ con gái. Mỗi lần Thúy Thúy tỷ tỷ gọi biểu ca ra ngoài chơi biểu ca đều mang theo muội, biểu ca lại keo kiệt, chưa bao giờ mua đồ cho Thúy Thúy tỷ tỷ, Thúy Thúy tỷ tỷ bảo biểu ca mua biểu ca cũng không mua, cho nên giữa bọn họ không có gì. Tuy rằng Tư Nhâm Dã luôn luôn cường điệu với Nhâm Hinh rằng nàng và Võ Sở Vũ không có vấn đề gì, nhưng trong lòng Nhâm Hinh luôn luôn mặc định Võ Sở Vũ là biểu tẩu. Cũng phải, đều đã có con, mặc kệ là ai cũng không có cách phủi sạch quan hệ giữa bọn họ. Cho nên Nhâm Hinh quyết tâm không thể khiến biểu tẩu hiểu lầm. - Biểu ca muội đối với ai cũng nhỏ mọn như vậy sao? - Võ Sở Vũ chưa từng cảm thấy Tư Nhâm Dã keo kiệt cũng là một chuyện tốt, cô thậm chí còn nghĩ đến bộ dạng nữ tử gọi là Thúy Thúy kia bị Tư Nhâm Dã chọc tức. - Đúng vậy, trước đây lúc muội mới đi theo biểu ca, đòi đường ăn biểu ca cũng không chịu, chính biểu ca cũng không ăn, bất quá mấy hôm trước biểu ca tặng cho muội một cái khăn tay, khá đẹp - Tư Nhâm Dã keo kiệt từ trong bụng mẹ đi ra, cũng không biết là lúc Nhâm Hảo Nhi mang thai bị kích thích gì. Nhâm Hinh vừa nói vừa lấy ra khăn tay Tư Nhâm Dã tặng nàng, nhìn thấy khăn tay thì Võ Sở Vũ nguyên bản còn đang cười, mặt bỗng chìm xuống. Lần trước Lâm Tử Phong mua về một đống đồ, Tư Nhâm Dã muốn lấy một cái khăn làm thù lao, Võ Sở Vũ cũng không thích nên liền đồng ý, chỉ là hiện giờ biết nàng mượn hoa hiến Phật thì Võ Sở Vũ liền hận đến nghiến răng. - Trước đây muội đều ở chỗ này sao? - Võ Sở Vũ không muốn động thai khí, đành phải đổi câu chuyện. - Đúng vậy, trước đây trong nhà chỉ có hai đứa trẻ con bọn muội, không phải biểu ca đến nhà muội thì là muội tới chỗ này, sau đó muội lại có thêm mấy đệ đệ, nhưng bọn chúng đều còn quá nhỏ, vẫn chỉ có muội và biểu ca tuổi tác tương đối. Hơn nữa biểu ca cũng không thích chơi đùa cùng nam hài tử. - Ẻo lả - Võ Hàm Vũ cuối cùng cũng tìm được cơ hội báo thù cho mình dù tiếng nói cũng không dám quá vang, dù sao thì hiện giờ tam tỷ cũng không hướng về mình. - Vậy 'hắn' và nữ hài tử chơi gì với nhau? - Cũng không có, nữ hài tử cũng không thích chơi với biểu ca, biểu ca không thích đánh nhau cũng ghét nhăn nhó, cho nên đều là muội và Thúy Thúy tỷ tỷ chơi với biểu ca. - Ngươi dính người như vậy hắn cũng không chê? - Càng không ai để ý thì Võ Hàm Vũ càng phải chen vào. - Ta là biểu muội của biểu ca, biểu ca sao lại chê ta. Một người không hề giống đám còn lại như vậy! - Nhâm Hinh có thể bình an vô sự ở chung cùng Tư Nhâm Dã nhiều năm thế này, đích thị là đã thấu hiểu Tư Nhâm Dã, cũng biết đúng mực, cho nên nàng chưa bao giờ dán Tư Nhâm Dã đòi mua cái gì, chỉ biết dán Tư Nhâm Dã cùng đi chơi. Tư Nhâm Dã đến buổi tối mới trở về, Võ Sở Vũ nằm ở trên giường sắp ngủ. Ngọn nến còn đốt, Tư Nhâm Dã vừa vào cửa Võ Sở Vũ liền mở mắt ra. - Cô đi làm cái gì vậy? Một ngày đều ở bên ngoài - Võ Sở Vũ cũng cảm thấy mình cực kỳ giống nữ tử tự mình thủ khuê phòng, trong giọng nói mang theo ai oán không rõ. - Hả? À không có gì, là nhà chồng của Thúy Thúy bị người gây khó dễ, gọi tôi qua điều giải, hiện tại đã không sao - Tư Nhâm Dã cởi áo khoác, thấy mặt Võ Sở Vũ mệt mỏi chỉ muốn ngủ thì tiếng nói hết sức nhẹ nhàng. - Cô đi thì có thể làm gì? Đánh nhau gọi Hàm nhi đi là được - Võ Hàm Vũ không thể biết mình hiện giờ ở Tư gia dĩ nhiên tồn tại như một tay đấm. Võ Sở Vũ nhìn Tư Nhâm Dã cởi quần áo, ngay cả mình cũng không biết tại sao lại để ý như thế đối với chuyện Tư Nhâm Dã ra ngoài. - Nhà gã vì vấn đề ruộng đất mà xảy ra chút chuyện, địa chủ nhà gã quen biết chúng ta, chỉ cần qua gặp, không cần làm gì cũng xong - Tư Nhâm Dã cũng có chút mệt mỏi, mặc dù không làm gì thì đi một chút cũng mệt mỏi. Tư Nhâm Dã vừa lao vào chăn thì Võ Sở Vũ liền dán lại gần. - Đừng dựa vào, trên người tôi lạnh - Tư Nhâm Dã sợ lạnh hỏng Võ Sở Vũ, không nhìn ra đây là lúc cảnh xuân đang đẹp cái gì cũng ấm. - Không lạnh. Dã nhân, khăn tôi đưa cho cô đâu? - Võ Sở Vũ dán tới gần khiến Tư Nhâm Dã rất mất tự nhiên, vừa bị hỏi như vậy thì thiếu chút nữa chảy mồ hôi lạnh. - Đưa cho Hinh nhi - Tư Nhâm Dã thật ra lại thành thật, cũng không xả ra một lí do nói dối, Võ Sở Vũ coi như vừa lòng. - Vật tôi tặng cô sao có thể tặng cho người khác? - Võ Sở Vũ phồng miệng tỏ vẻ bất mãn. - Không phải cô đưa tôi, là tôi đòi cô. Tôi lấy khăn kia cũng không có chỗ dùng, còn không bằng cho Hinh nhi - Tư Nhâm Dã không có chút cảm giác mình làm gì không đúng. - Cô không dùng cô đòi tôi làm gì? - Võ Sở Vũ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tư Nhâm Dã, hai mắt chỉ kém nước phun ra lửa. - Cũng không phải lấy sạch hết, không phải cô có rất nhiều sao, lại không dùng hết. - Mặc kệ, dù sao đó vốn là của tôi, tôi cho cô cô không thể tặng cho người khác. - Đó là sư huynh cô mua đưa cho cô, không phải cô cũng tặng cho tôi sao. Tư Nhâm Dã vân đạm phong khinh, Võ Sở Vũ bị chọc cho nóng nảy, nắm cánh tay Tư Nhâm Dã hung hăng cắn một cái. Tư Nhâm Dã kêu to, kỳ thật không đau, chỉ là không kêu thì sợ bị cắn thảm hại hơn, lại không dám lấy ra, chỉ có thể chịu trúng phóc một phát cắn này. Võ Sở Vũ cũng không nỡ cắn mạnh, lúc buông tay Tư Nhâm Dã ra vẫn không trút hết giận, sưng mặt thở phì phì ở một bên. Tư Nhâm Dã nhìn nhìn dấu răng hồng hồng trên cánh tay, đột nhiên giơ cánh tay chùi chùi lên quần áo Võ Sở Vũ, khẩu khí còn tràn đầy vẻ ghét bỏ nói: - Eo, toàn là nước miếng. Võ Sở Vũ ngẩng đầu trừng mắt cắn răng rất tức giận, Tư Nhâm Dã đột nhiên ôm lấy Võ Sở Vũ, hôn một cái lên mặt Võ Sở Vũ thành tiếng, trong giọng nói còn mang theo âm mũi làm nũng: - Đừng tức giận nữa.