Thiên Kim Báo Thù

Chương 113: Trêu đùa

Ngang ngược, càn quấy! Nhưng mà Thẩm Mạc lại cho cô cái quyền ấy.

Nhìn theo bóng lưng của Lâm Sở Sênh, trái tim Vương Phi như rỉ máu, máu chảy thành sống.

Lâm Sở Sênh quay lại, phát hiện ra trừ chỗ của cô và Vương Phi bị trống thì cũng không thấy Thẩm Mạc đâu, cô quay sang hỏi thử người ngồi cạnh thì được biết là Thẩm Mạc đã ra ngoài từ lâu, sau khi Lâm Sở Sênh đứng lên, anh cũng nói là muốn đi vệ sinh.

Vẻ mặt Lâm Sở Sênh hơi thay đổi, Thẩm Mạc cũng đi rồi? Vậy tức là anh cũng đã nghe được những lời cô vừa nói

Vừa nghĩ đến vẻ mặt đắc ý của Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh liền cảm thấy đầu mình phình ra.

Thẩm Mạc rất nhanh3đã trở lại, sau khi ngồi xuống, anh làm như không có chuyện gì, vẫn ngồi ăn bình thường

Vì sự tham gia của Thẩm Mạc nên buổi gặp mặt này không được thoải mái cho lắm, đến chín giờ là đã tàn cuộc

Vốn dĩ mọi người còn định rủ Lâm Sở Sênh đi hát, nhưng thấy Thẩm Mạc cứ ngồi đó nhìn chằm chằm nên cũng đành thôi.

Tất nhiên, Vương Phi đi vệ sinh xong cũng không quay lại bàn ăn

Gió đêm mang theo cảm giác mát mẻ xen lẫn vẻ dễ chịu mà bạn ngày không có

Ngồi trên xe Thẩm Mạc, cả đường không ai nói câu gì

Vừa về đến nhà, Lâm Sở Sênh còn chưa kịp đôi giày thì đã bị Thẩm Mạc ôm ngang lên, cô vỗ vào vai anh một cái, “Anh1định làm gì đấy?” Thẩm Mạc nhấc chân chạy chậm lên lầu, đặt Lâm Sở Sênh lên giường, sau đó mới cười cười trả lời vấn đề của cô, “Tất nhiên là làm người đàn ông của em rồi!” Tiện thể đè lên người Lâm Sở Sênh, cọ môi vào cổ cô.

Lâm Sở Sênh biết ngay là Thẩm Mạc sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, kiểu gì cũng nhắc đến chuyện này

Lâm Sở Sênh quay đầu đi, “Sao tự nhiên anh lại đi vào.” Cố định tìm một chủ đề để dời sự chú ý của anh

Thẩm Mạc vẫn tập trung vào cổ Lâm Sở Sênh, như thể trên đó có gì hấp dẫn anh lắm, “Anh biết chuyện ban ngày rồi, vì em khó chịu nên anh phải dẫn người đến3cho em xả giận.”

Vương Phi nói không sai, Thẩm Mạc để Vương Phi ở cạnh mình, tức là cô ta có chỗ hơn người, nhưng cũng vì nhỏ mọn trêu chọc đến Lâm Sở Sênh nên cô ta lại bị Thẩm Mạc dẫn đến cho cô đùa nghịch, đã thể anh còn nói chuyện này rất nhẹ nhàng nữa chứ.

Trên môi cô dần dần xuất hiện một nụ cười tươi

Thấy tâm trạng Lâm Sở Sênh có vẻ không tệ, Thẩm Mạc mới ngẩng đầu lên, “Em có muốn biết về quá khứ của anh không?” Thẩm Mạc cảm thấy mình nên giải thích rõ ràng chuyện mà Vương Phi đã khoe khoang với cô

Anh tuyệt đối không cho phép bất kì ai khoe khoang trước mặt cô.

Lâm Sở Sênh lắc đầu, “Anh cũng đã nói đó3là quá khứ rồi thì tôi cần biết để làm gì.”

Rõ ràng nói không sao, nhưng Thẩm Mạc biết Lâm Sở Sênh đang lo lắng, suy cho cùng thì cô vẫn chưa hoàn toàn mở lòng với anh.

Đây là lựa chọn của Lâm Sở Sênh, tất nhiên là Thẩm Mạc phải tôn trọng, “Được, sau này vẫn còn nhiều cơ hội.” Nói xong, anh vội vàng cúi đầu xuống trồng dâu tây trên người cô.

Lâm Sở Sênh dùng tay cản anh lại thì bị anh giữ trên đỉnh đầu, dường như cảm giác xúc động nguyên thủy càng lúc càng đậm hơn

Lâm Sở Sênh thầm hoảng sợ, “Thẩm Mạc, anh còn làm như thế nữa thì tôi sẽ chết trên tay anh đấy.” Lâm Sở Sênh cảm thấy chỗ hai chân mình rất đau

Thẩm Mạc vẫn9đè lên người Lâm Sở Sênh, nhưng cuối cùng miệng anh cũng tha cho cô, “Anh không ngủ với em!” Anh nghiêm túc nhấn mạnh

Lâm Sở Sênh nhắm mắt lại, bây giờ cô không hề muốn chơi bất kì trò ấu trĩ nào với anh

Thấy Lâm Sở Sênh không buồn phản ứng lại, Thẩm Mạc mới thầm cười một tiếng, “Em yên tâm, anh sẽ cho em thời gian hồi phục.” Lúc ngồi lên còn vỗ mông Lâm Sở Sênh một cái

Lâm Sở Sênh trừng mắt, Thẩm Mạc nhanh nhẹn đứng dậy, “Nhưng mà để không bị lửa đốt chết, đêm nay anh sẽ ngủ ở phòng dành cho khách.”

Mặc dù hai người đã xảy ra quan hệ, nhưng Lâm Sở Sênh vẫn cảm thấy không quen với vẻ cợt nhả không đâu vào đầu của Thẩm Mạc

Rốt cuộc của phòng ngủ cũng bị Thẩm Mạc mở ra, rõ ràng anh đã bước được nửa bước, cuối cùng còn quay đầu lại nói một câu, “Anh sẽ không khóa cửa phòng ngủ dành cho khách đấu, nếu đêm em không nhịn được thì cứ sang đó nhé, anh lúc nào cũng hoan nghênh em lên giường với anh.” Sau đó còn gửi cho cô một nụ hôn gió.

“Cút!” Lâm Sở Sênh đen mặt lại.

Chưa thấy ai không biết xấu hổ đến mức này!

Phía bên kia Thẩm Mạc lại cực kì sung sướng, thậm chí còn vừa đi vừa huýt sáo

Vốn dĩ trong phòng ngủ không có Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh nên cảm thấy cực kì thanh tĩnh, thế nhưng cô lại có cảm giác hơi cô đơn

Lâm Sở Sênh nghĩ nhất định là mình điên rồi, hoàn toàn điển mất rồi.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Lâm Sở Sênh mang cặp mắt đen sì đi ra ngoài, vừa mở cửa ra, cô đã bị dọa đến mức lùi lại một bước, cô không hề đề phòng chút nào, kết quả là vừa mở cửa đã thấy Thẩm Mạc đầu tóc bù xù, vẻ mặt đần thối đứng trước cửa ra vào.

Đúng là dọa chết người mà.

“Anh đứng đây làm gì vậy?” Lâm Sở Sênh bị dọa đến mức nhảy dựng lên, giọng điệu cực kì không tốt.

Thẩm Mạc chầm chậm ngẩng đầu lên, đôi mắt nhỏ tràn đầy vẻ u oán nhìn thẳng vào Lâm Sở Sênh, “Anh còn tưởng là đêm qua chắc chắn em sẽ đi tìm anh, lo em ngủ một mình sẽ sợ nên anh đã đứng đây chờ, cứ thế chờ một mạch đến tận sáng.” Giọng nói anh càng lúc càng nhỏ, vừa giống như đang uất ức, lại vừa giống như đang phàn nàn.

Biểu cảm của anh khiến cho cơn giận của Lâm Sở Sênh hoàn toàn tan biến, dù thế nào thì người ta cũng đứng ngoài này cả một đêm.

“Sửa soạn rồi đi làm đi.” Lâm Sở Sênh vò đầu một cái, ném lại một câu như vậy rồi chầm chậm đi xuống lầu, nói là sốt ruột nhưng thực ra là bỏ trốn.

Vừa nãy Thẩm Mạc vẫn còn đần thối ra, lúc Lâm Sở Sênh chạy đi, ánh mắt anh lập tức sáng ngời lên, môi anh còn vẽ một nụ cười đạt được mục đích.

Anh nhất định phải có được Lâm Sở Sênh! Hai người bắt buộc phải ngồi chung xe đi làm, vốn dĩ Lâm Sở Sênh đòi xuống xe trước, nhưng Thẩm Mạc không đồng ý, một là cả hai cùng xuống xe, hai là cả hai cùng dây dưa với nhau, không ai đi làm nữa

Lâm Sở Sênh run run chỉ tay vào Thẩm Mạc

Cuối cùng đành phải lựa chọn cách thỏa hiệp với anh

Mọi người thấy hai người cùng nhau đi vào công ty, sắc mặt đều thay đổi

Hôm qua Thẩm Mạc đã chở Lâm Sở Sênh về nhà, hôm nay lại cùng nhau đi làm, chẳng lẽ trong này còn có chuyện gì?

Cả đám đều ở đó phát huy trí tưởng tượng, nhưng mà nhìn kĩ lại, hôm nay Lâm Sở Sênh mặc bộ quần áo khác so với hôm.

Không biết là ai đó nhắc lại một câu, lần trước khi đến nhà Thẩm Mạc ăn cơm, Thẩm Mạc đã nói là Lâm Sở Sênh biết rõ đường đến nhà mình, chẳng lẽ? Cả đám đều cười mờ ám

Nhưng mà trong công ty có quy định là nhân viên cấp cao không được yêu nhau, không biết nhân viên cấp cao thì có bao gồm cả ông chủ Thẩm Mạc không nhỉ?

Cùng nhau đi vào, da đầu Lâm Sở Sênh run hết lên, đến tầng làm việc của mình, cô không thể chờ nổi, lập tức lao vào phòng, như thể làm vậy thì có thể tránh được sự ngờ vực vô căn cứ của mọi người

Nhìn dáng vẻ e thẹn của Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc bật cười, mặt nhăn hết lại

Thẩm Mạc duy trì trạng thái này suốt nửa tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi Vương Phi đi vào

“Thẩm tổng, mọi người bên dưới đều đang đồn đại với nhau về quan hệ bất thường của anh với Lâm tổng.” Nhưng mà khi nói những lời này, Vương Phi không dám quá kiêu ngạo với Thẩm Mạc, chỉ cúi thấp đầu xuống, thầm phỏng đoán tâm tư của anh.

Đợi một lúc lâu, Thẩm Mạc cũng chỉ lạnh nhạt trả lời một câu, “Ừ.” Sau đó không nói gì nữa

Vương Phi sốt ruột, mà một khi đã sốt ruột thì rất dễ dẫn đến chuyện ăn nói không lý trí, “Thẩm tổng, anh phải biết mục đích của việc ông Thẩm điều Lâm tổng lên làm giám đốc, nếu ông ấy biết việc này, chắc chắn sẽ nhúng tay vào.” Ánh mắt Thẩm Mạc vốn đang nhìn vào màn hình máy tính, nghe xong lời này của Vương Phi, anh lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt như dao găm quét qua, “Ý cô là sao?” Vương Phi đi theo Thẩm Mạc bao nhiêu năm nay, chắc chắn cũng rõ bây giờ anh đang tức giận, nhưng nếu không nói hết ra thì cổ ta sợ sẽ không còn cơ hội nữa, “Ý tôi là anh đừng để tâm huyết của mình bị hủy hoại chỉ vì một người phụ nữ!” Vương Phi dùng hết tất cả dũng khí để nói ra những lời này, vừa nói xong, cả người cô ta đều có vẻ không đứng thẳng nổi nữa

Thẩm Mạc vỗ mạnh tay xuống bàn một cái, nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng, “Vương Phi, tôi tưởng bài học hôm qua đối với cô là đã đủ rồi.” Vương Phi thầm giật mình hoảng hốt, Thẩm Mạc chưa bao giờ tiếp xúc với cô ta vì việc riêng, hôm qua lại chủ động mời cô ta đi ăn cơm, hóa ra là để đưa cô ta đến tận cửa cho Lâm Sở Sênh làm nhục

Trái tim cô ta lập tức đóng băng.

“Nếu cô không muốn làm việc này nữa thì có thể cút đi bất kì lúc nào!” Thẩm Mạc nói từng câu từng chữ với tốc độ rất chậm, cả câu nói anh đều dùng thanh bằng, giọng điệu rất nhu hòa, nhưng lại giống như một nhát dao đâm vào tim Vương Phi.

Vương Phi nắm chặt tay lại, nhiều năm qua, Thẩm Mạc không hề có chút hứng thú nào với phụ nữ, nhưng cô ta sai rồi, trước mặt Lâm Sở Sênh, anh đã hoàn toàn thay đổi

Trong đầu Vương Phi hiện ra câu nói ngày hôm qua của Lâm Sở Sênh,“Trợ lý có tài giỏi đến mấy thì cũng chỉ là trợ lý mà thôi.”

Sau đó cô ta cúi đầu đi ra ngoài.

Cô ta biết rõ, đây là cơ hội mà Thẩm Mạc cho mình, nếu muốn ở lại thì phải học cách cụp đuôi làm người trước mặt Lâm Sở Sênh.

Đi theo Thẩm Mạc bao nhiêu năm nay, cuối cùng chỉ vì nói một câu không đúng với Lâm Sở Sênh, toàn bộ công lao đều bị phủ nhận! Khoảng cách giữa trợ lý và người phụ nữ của anh, thật sự không chỉ là vạn dặm

Vương Phi đi rồi, Thẩm Mạc cũng nhìn ra theo, tất nhiên là không phải nhìn Vương Phi, mà là nhìn xem cửa đã được đóng chặt lại chưa

Sau đó mới mở máy tính lên, đây là thông báo mà Thẩm Mạc đặt riêng cho Lâm Sở Sênh, mail của cô lúc nào cũng khác với những người khác.

Thẩm Mạc sốt ruột mở ra, kết quả lại là đơn xin đi công tác của Lâm Sở Sênh.

Đã đến ngày kí hợp đồng hợp tác với Vân Thị, Vân Thị lại vừa thay đổi người đứng đầu, người đó yêu cầu trực tiếp ký hợp đồng với Lâm Sở Sênh

Viết đơn thế này tức là Lâm Sở Sênh chắc chắn sẽ đi

Vẻ mặt Thẩm Mạc lập tức khôi phục về trạng thái không cảm xúc tiêu chuẩn, anh gọi một cuộc điện thoại, “Thẩm tổng, Vân tổng đang bận họp, anh ấy nói là sẽ giải thích với anh sau.” Hình như đầu dây bên kia biết trước là anh sẽ gọi, dù đi họp cũng sắp xếp người trực điện thoại săn.