Thiên Kim Báo Thù

Chương 120: Khinh người quá đáng

Trên người Trịnh Điềm toàn là loại mùi buồn nôn gay mũi

Trịnh Điềm chật vật mở mắt nhìn Cam Cửu thỏa mãn mặc quần

Cô rơi nước mắt, quần áo bị xé rách không che được cơ thể So với Cam Cửu, Trịnh Điểm có vẻ nhếch nhác hơn nhiều

“Con khốn, mày cho rằng tìm được chỗ dựa vững chắc thì ông đây sẽ không thể làm gì được mày?” Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Trịnh Điểm, Cam Cửu bóp cằm cô, ép cô ngẩng đầu nhìn mình

Hắn bóp mạnh tay làm cho Trịnh Điềm đau đớn hoàn hồn

“Tao liều mạng với mày!” Trịnh Điềm cắn răng, liều mạng muốn sống chết với Cam Cửu

Kết quả, Cam Cửu vung tay lên, Trịnh Điềm liền ngã nhào xuống mặt đất

“Nhìn bộ dạng để tiện của mày kia, mày có tin tao gọi anh em kết nghĩa của tao đến3nếm thử mày không?” Cam Cửu kéo tóc Trịnh Điềm, buộc cô phải ngẩng đầu lên

Trịnh Điềm tức giận, cắn chặt môi của mình, ngay cả khi nếm được mùi máu tươi trong miệng thì cô cũng không chịu nhả ra

“Dáng vẻ này của mày rất hợp khẩu vị của ông đây.” Cam Cửu vỗ mặt Trịnh Điềm rồi cười to bỏ đi

Ngoài cửa nhà vệ sinh, đàn em của Cam Cửu đang giữ Linda – người chạy tới đây để an ủi Trịnh Điềm

Cho đến khi Cam Cửu đi ra từ bên trong, đám đàn em mới thả Linda ra

Linda bị đẩy vào trong, thấy bộ dáng của Trịnh Điềm, lập tức trợn tròn mắt, tức giận mắng: “Súc vật! Thằng súc vật!” Lúc này, sắc mặt của Trịnh Điềm tái nhợt, không còn một chút máu, vết thương đầy người khiến người ta nhìn thấy mà1giật mình

Ngược với Linda đang giận dữ, Cam Cửu không có cảm giác gì, hắn chỉ cười lớn tiếng hơn rồi ngông nghênh bỏ ra ngoài

Linda rưng rưng nước mắt, dù thế nào thì cũng phải dìu Trịnh Điềm đứng lên khỏi mặt đất lạnh bằng trước đã

Trịnh Điềm đứng dậy gào khóc, cô chỉ là một người bình thường, muốn sống cuộc một sống bình thường thôi mà

Dù Trịnh Điềm có bán thân thì cô cũng chỉ muốn bán thân một lần

Nhưng ông trời lại trừng phạt Trịnh Điềm, để cho cô dây vào một nhân vật tai to mặt lớn như thế.

Bảng đang sửa chữa bên ngoài đã được lấy xuống, chắc chắn sẽ có người đi vào

Linda nhanh chóng cởi áo khoác của mình khoác lên người Trịnh Điềm, bản thân Linda mặc một chiếc áo hai dây, rất dễ gây sự chú ý của3người khác.

Hai người chạy bước chậm trở về.

Vân Ly đang nói chuyện phiếm với Lâm Sở Sênh

Vừa thấy hai người đi vào, anh ta liền sững sờ.

“Đàn anh, Cam Cửu khinh người quá đáng!” Thật ra Linda là một người rất kiên cường, lúc này cũng phải tức giận rơi nước mắt

Vân Ly yên lặng khoác áo khoác của mình lên người Linda, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp.

Không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, dù là vì mặt mũi của hai doanh nghiệp, Lâm Sở Sênh cũng không thể tiếp tục thờ ơ

Cô khom lưng, nói một cách vô cùng chân thành: “Chuyện hôm nay đã gây phiền phức cho cô Linda rồi.” Đương nhiên, Lâm Sở Sênh chắc chắn cũng phải bày tỏ rõ với Vân Ly, “Cậu Vân yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho Vân Thị.” Nói xong,3Lâm Sở Sênh thật sự không thể tiếp tục ngồi ở đây nữa, cô bèn kéo Trịnh Điểm đi về phía trước

“Cô Lâm, đợi đã.” Vân Ly kéo Lâm Sở Sênh lại, đến khi hoàn hồn mới phát hiện ra mình thất lễ, anh ta vội vàng buông tay ra, “Cô Lâm khách sáo quá rồi, tôi là chủ nhà lại để xảy ra chuyện như vậy..

Cô Lâm yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cô Lâm một lời giải thích.” Lâm Sở Sênh nhìn người khá rõ ràng, Vân Ly không phải là loại người muốn xen vào chuyện của người khác

Người ta đã nói vậy rồi, cô cũng không tiện làm người ta mất mặt.

“Vậy thì làm phiền cậu Vân, không biết anh có quen biết bác sĩ nào đáng tin không?” Lúc này, Lâm Sở Sênh không để ý khách sáo hay không khách sáo9nữa rồi

Chắc chắn Vân Ly có thể tìm được bác sĩ, Lâm Sở Sênh nhìn Trịnh Điềm rồi nói: “Cứng rắn với loại người đó sẽ bị thiệt thòi

Em có bằng lòng làm theo sự sắp xếp của chị, dù phải hi sinh gì đó không?” Trịnh Điềm gật đầu lia lịa, “Cảm ơn Lâm tổng, cảm ơn Lâm tổng.” Chỉ cần có thể thoát khỏi Cam Cửu, bảo làm gì cô ấy cũng đồng ý

Lâm Sở Sênh thở dài, một cô gái như hoa bị một kẻ cặn bã hủy hoại thật sự là đáng tiếc

Cả đám đến bệnh viện mua cho Trịnh Điểm một ít thuốc, sau đó trở về khách sạn

Ban đầu nói là đến biệt thự của Vân Ly, nhưng Lâm Sở Sênh nói phải giải quyết cho xong chuyện này, cho nên cô trở về khách sạn

“Chuyện này có tính nguy hiểm nhất định, các cô không nên làm như vậy, lát nữa tôi nhờ ba tôi gọi điện thoại cho nhà họ Cam, bảo nhà họ Cam quản Cam Cửu.” Vân Ly không yên lòng, nhưng Lâm Sở Sênh đã xuống xe rồi.

Lâm Sở Sênh cười cười, “Chuyện nhỏ này Vân Thị đứng ra giải quyết thì không hợp lắm, xin cậu Vân hãy tin tưởng tôi.” Lâm Sở Sênh giơ tay làm từ thể thề

Vân Ly chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười

Lâm Sở Sênh cho rằng anh ta không tin mình, chỉ có anh ta biết là anh ta đang lo lắng

Đóng cửa xe lại, Linda thấy vẻ mặt Vân Ly không đúng, bèn vỗ cánh tay anh ta, “Đàn anh, cô ấy là Lâm Sở Sênh, không phải là người trong lòng anh.” Vân Ly cúi đầu

Thật ra, anh ta ra nước ngoài nhiều năm là vì muốn chữa vết thương lòng

Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng tương tự người đó thì anh ta mới biết được, thời gian chỉ có thể làm mặt nạ giả, rồi sẽ có lúc toàn bộ những vết thương lòng cùng nhau vỡ ra.

Vân Ly quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe cộ đông đúc chỉ làm nổi bật sự cô đơn của anh ta.

Trong khách sạn, Trịnh Điềm đứng ngoài cửa phòng mình, không dám đẩy cửa vào

Lâm Sở Sênh kéo tay Trịnh Điềm, “Chị đi vào cùng em.”

“Không cần!” Trịnh Điềm nhảy dựng lên giống như bị điện giật

Cô ấy lập tức mở cửa, rõ ràng sợ đến phát run nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ, “Lâm tổng, chị về trước đi, em không sao đâu.” Thật ra, rất dễ nhìn ra được có đáng qua lại với một người hay không

Trịnh Điềm sợ liên lụy đến Lâm Sở Sênh, chỉ có thể tự mình gánh vác.

Lâm Sở Sênh cười dịu dàng, “Chị đang muốn bàn với em chuyện hợp tác với Vân Thị.” Lâm Sở Sênh đã đi vào phòng rồi, Trịnh Điềm cũng không tìm được lý do từ chối.

Trái tim Trịnh Điềm đập thình thịch theo tiếng đóng cửa, “Lâm tổng, thật ra chị không cần phải..

em chỉ là trợ lý của chị thôi mà.” Trịnh Điềm cúi đầu, nước mắt rơi xuống giày.

Lâm Sở Sênh thở dài, cô không phải là một người biết an ủi, cô dứt khoát im lặng đứng một bên để mặc Trịnh Điềm phát tiết

Không có người nói chuyện, trong phòng vô cùng yên lặng, ngay cả tiếng kim đồng hồ cũng có thể nghe nó.

Vốn là cửa cách âm, nhưng lúc này lại mơ hồ nghe được tiếng động ngoài hành lang

Trịnh Điềm luôn cảm thấy có người đi lại bên ngoài, lúc đầu còn khóc, bây giờ ngay cả khóc cũng không dám khóc

Trịnh Điềm ngồi xuống mép giường cùng với Lâm Sở Sênh, cả người run lẩy bẩy.

Lâm Sở Sênh chỉ có thể khoác vai Trịnh Điềm, nhưng làm như vậy cũng không thể xóa được nỗi sợ hãi trong lòng cô ấy.

Tính tong! Chuông cửa đột nhiên vang lên.

Trịnh Điềm nhảy dựng lên, cầm lấy chiếc cốc trên đầu giường, giống như có thể đập tới bất cứ lúc nào

Trịnh Điểm không thể đi gặp người khác trong trạng thái này được, Lâm Sở Sênh đành phải ra xem thử

Trong mắt mèo là một người mặc đồng phục khách sạn, đã đến giờ giao bữa tối, người ta tới hỏi nhu cầu của khách.

Lâm Sở Sênh từ chối, cô không mong lát nữa chuông cửa lại vang lên làm cho Trịnh Điềm bị dọa giật mình

Hai người im lặng ngồi, lúc Lâm Sở Sênh vào phòng vệ sinh, Trịnh Điềm cũng đi theo

Mấy ngày bị giày vò, Trịnh Điềm thật sự rất sợ hãi

Bên ngoài trở nên mờ tối, hoàng hôn nơi chân trời dần lặn xuống, bóng đêm đã bắt đầu xâm chiếm

Đèn trong phòng được bật lên từ sớm, mặc dù ánh đèn sáng ngời, nhưng cũng không thể diệt được sự sợ hãi trong lòng bọn họ

Cốc cốc cốc! Có người đập cửa từ bên ngoài.

Tròng mắt Trịnh Điềm co rút lại, run rẩy dưa lên tường

Lâm Sở Sênh nheo mắt, xem ra cô đoán không sai, quả nhiên Cam Cửu đã tìm đến khách sạn

Cô nhìn điện thoại vẫn luôn cảm trong tay, ấn nút gửi đi.

Tiếng đập ngoài cửa ngày càng lớn, thậm chí hai người trong phòng còn có thể thấy được cánh cửa đang rung lên, cứ kéo dài mãi cũng không phải là cách, Cam Cửu kinh doanh ngân hàng ngầm, hầu hết người trên thương trường đều có quan hệ với xã hội đen, không thể trông chờ vào người của khách sạn bảo vệ hai người họ được.

Thấy Lâm Sở Sênh bước đến gần cửa, Trịnh Điềm vô thức kéo cô, “Lâm tổng, em sợ!” Tổ chất tâm lý của Trịnh Điềm vẫn kém Lâm Sở Sênh

Lâm Sở Sênh từ từ gỡ tay Trịnh Điềm ra, “Em cố chịu một chút, có lẽ sẽ đau nhưng nó vẫn tốt hơn cơn ác mộng vĩnh viễn.” Trịnh Điềm lặng lẽ rơi nước mắt, ai nói ông trời công bằng, rõ ràng là không hề công bằng, người đầu thai tốt là có thể chiếm đoạt người khác.

Lúc Lâm Sở Sênh ra tới cửa, cửa đã bị mở ra

Cam Cửu tựa trên khung cửa, ném thể phòng vào người Lâm Sở Sênh, sau đó đi về phía Trịnh Điềm, “Sao vậy? Tôi tưởng các cô điếc hết rồi chứ?”

Lâm Sở Sênh còn chưa nhúc nhích đã bị người của Cam Cửu đè cánh tay lại

“Tốt nhất là cô nên biết điều một chút, đừng tưởng rằng có Thẩm Mạc làm chỗ dựa là ông đây không dám làm cô.” Lúc đi ngang Lâm Sở Sênh, Cam Cửu đột nhiên dừng lại, phun nước bọt lên mặt cô

“Không biết ánh mắt của Thẩm Mạc ra làm sao nữa, loại hàng này cũng có thể nhìn trúng.” Cam Cửu vỗ vào ngực Lâm Sở Sênh, đột nhiên nở nụ cười, “Ồ, cũng chắc lắm đấy!” Có Cam Cứu dẫn đầu, đám đàn em phía sau đều cười to.

Lâm Sở Sênh vẫn luôn ngẩng cao đầu, nhìn Cam Cửu bằng ánh mắt khinh thường.

Chát!

Cam Cửu tát lên mặt Lâm Sở Sênh, “Ông đây nói trước, hôm nay ông đây không chơi mày, nhưng mày cũng không nhảy nhót được mấy ngày nữa đâu, có người tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày.”

Cam Cửu chĩa ngón tay vào trán Lâm Sở Sênh

Cái tát này rất mạnh, làm cho lỗ tai cô vang lên ong ong, cô căn bản không nghe rõ lời hắn nói.