Thiên Kim Báo Thù

Chương 157: Thưởng cho bà một cái tát

“Trong tình huống ngay cả bản thân ba tôi cũng không thể chứng minh là tôi đẩy ông ta, bà dựa vào cái gì mà khẳng định là tôi làm ông ta ngã?” Đi một vòng, Lâm Sở Sênh quay lại vấn đề ban đầu.

Mẹ kế Lâm nhanh chóng nghĩ cách, bà ta không ngờ bước đột phá của Lâm Sở Sênh là chỗ này, cho nên vô thức muốn phản bác lời nói của Lâm Sở Sênh: “Tôi nhìn thấy!” Lâm Sở Sênh nhếch môi, “Bà nhìn thấy? Thật sự là kì lạ, tôi chỉ muốn giơ tay lên sửa tóc, sao bà lại nhìn ra là tối đẩy ba tôi, trong khi khả năng ông ta tự ngã xuống là 90%? Nói dễ nghe thì đây là vô thức đổ oan, nói khó nghe thì đây là cố tình dàn dựng!” “Bà có thời gian tới đây làm phiền Giám đốc Lâm của chúng tôi, còn không bằng đi về chăm sóc tốt cho bệnh nhân đi.” Người của Thẩm Mạc lập tức khuyến mẹ kế Lâm

Đây cũng là một cách tỏ vẻ, trong lòng bọn họ, người thắng hôm nay là Lâm Sở Sênh

“Xác suất mà cô nói không phải là 100%.” Mẹ kế Lâm vẫn chưa từ bỏ, có thể nói tính toán của bà ta không chê vào đâu được, vậy mà bây giờ lại bị vài câu nói của Lâm Sở Sênh phá vỡ, chắc chắn là bà ta sẽ không cam lòng

Đây cũng chính là điều mà Lâm Sở Sênh muốn.

“Bà đã cảm thấy xác suất mà tôi nói là không đáng tin, vậy thì tôi sẽ nói động cơ của bà.” Lâm Sở Sênh đi về phía trước một bước, lại gần mẹ kế Lâm hơn.

“Động cơ? Tôi cũng muốn nhìn xem tôi có thể có động cơ gì?” Mẹ kế Lâm cười khan

Bà ta không dám lấy chuyện của Vân Thị ra nói, bà ta tin rằng Lâm Sở Sênh cũng không dám

Cho nên bà ta cảm thấy Lâm Sở Sênh không nói ra được cái gì.

Lâm Sở Sênh hừ lạnh, “Động cơ của bà là Lâm Tiêu Tiêu mang thai.”

Một câu này của Lâm Sở Sênh, không chỉ là người khác không hiểu, mà ngay cả mẹ kế Lâm cũng không hiểu, “Chuyện Tiêu Tiêu mang thai có liên quan gì đến chuyện này? Hơn nữa, tôi cũng vừa mới biết Tiêu Tiêu mang thai.”

Suỵt!

Lâm Sở Sênh đặt ngón tay lên môi, “Bà không cần nhấn mạnh với tôi rằng bà biết Lâm Tiêu Tiêu mang thai khi nào

Cơ thể của cô ta, chẳng lẽ cô ta còn không tự biết? Dù bây giờ bà có nói với tôi rằng bà không biết Lâm Tiêu Tiêu mang thai thì cũng sẽ không có ý nghĩa gì cả

Bởi vì Lâm Tiêu Tiêu mang thai, chính là động cơ của việc mấy người cô ý dàn dựng.”

Mẹ kế Lâm hừ lạnh, “Lâm Sở Sênh, cô đừng ở đây nói bậy bạ, nếu có thật sự tìm không được lý do thì cô hãy trở về xin lỗi ba của cô, nếu ông ấy tha thứ cho cô thì cô có thể tiếp tục đi làm.” Lâm Sở Sênh lắc đầu, “Lúc đầu, tôi cũng không muốn nói ra, có điều, hiếm khi Phó Tổng Giám đốc Thảm cảm thấy hứng thú, tối đành phải làm rõ tới cũng vậy.” Lâm Sở Sênh mở điện thoại, lướt album ảnh, cuối cùng cũng tìm được bức ảnh muốn tìm, “Trịnh Điềm, em giúp chị gọi điện thoại cho anh ta.” Trịnh Điềm gật đầu, nhanh nhẹn ra ngoài.

“Mọi người lại đây đi, có lẽ nhanh nhất cũng phải mười lăm phút nữa anh ta mới tới, chúng ta có thể ngồi chờ.” Lâm Sở Sênh vẫy tay, người thứ nhất ngồi xuống, người phía sau cũng ngồi xuống theo.

Người của phòng kinh doanh thấy Lâm Sở Sênh muốn phát uy, liền đi rót cà phê cho cô, sau đó ngồi bên cạnh cô, khí thể cả đám mạnh hơn cả Thẩm Phong.

“Mọi người đã ngồi rồi, vậy thì tôi sẽ nói sơ qua cho mọi người nghe

Người tôi muốn tìm tên là Mạnh Bằng, vốn là trợ lý của Vu Thiểu Tuấn, một trong những người yêu mến Tiêu Tiêu

Sau khi Vụ Thị phá sản, Mạnh Bằng vẫn luôn làm một nhân viên bình thường của Lâm Thị.”

Lâm Sở Sênh uống một ngụm cà phê, sau đó tiếp tục nói: “Theo lý mà nói, Mạnh Bằng rất có năng lực, vậy mà bây giờ anh ta lại cam tâm làm việc ở Lâm Thị, đơn giản là vì anh ta thích Tiêu Tiêu

Người này rất ngốc, ngốc tới mức nào ấy à, ngốc tới mức chỉ cần Lâm Tiêu Tiêu mở miệng thì chuyện gì anh ta cũng sẽ làm.”

Để nhấn mạnh điểm này, Lâm Sở Sênh nói thêm một câu: “Không có bất cứ nguyên tắc nào, chuyện gì cũng sẵn lòng làm.” Rõ ràng đây là chuyện không liên quan, nhưng mẹ kế Lâm luôn cảm thấy Lâm Sở Sênh đang đào cái hố rất to

Mạnh Bằng đến còn nhanh hơn so với dự đoán của Lâm Sở Sênh

Anh ta mặc vest, cũng có dáng vẻ của một thiếu niên anh tuấn

“Lâm tổng tìm tôi?” Mạnh Bằng chào hỏi Lâm Sở Sênh trước, dù sao thì bây giờ Lâm Sở Sênh đã bắt đầu quản lý Lâm Thị rồi

Lúc Mạnh Bằng tới, mẹ kế Lâm chưa từng nhìn thẳng vào mắt anh ta

“Người đã đến rồi, chúng ta nghe xem Mạnh Bằng giải thích chuyện này thế nào?” Lâm Sở Sênh đặt cốc cà phê lên bàn, “Anh lại đây, anh chủ động nói hay là để tôi ép anh nói?” “Tôi không hiểu Lâm tổng muốn nói gì?” Mạnh Bằng nhìn hai phía, vô thức lùi ra sau một bước

“Nói xem, bà Lâm của chúng ta sắp xếp cho anh làm chuyện gì?” Để bắt đầu nói chuyện chính, tất nhiên là Lâm Sở Sênh phải đứng lên

Mạnh Bằng vô thức liếc nhìn mẹ kế Lâm, chắc là anh ta đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào.

“Rất khó nói à? Thế này đi, để tôi nói thay anh

Có điều, nếu tôi nói thay anh thì tôi sẽ không nói dễ nghe đâu.” Lâm Sở Sênh từ tốn nói.

Hình như Mạnh Bằng đang vô cùng băn khoăn, băn khoăn đến mức trán toát đầy mồ hôi, “Tôi..

tôi nói.” Mạnh Bằng cúi mình trước mặt mẹ kế Lâm, “Xin lỗi, để tốt cho Tiêu Tiêu, tôi thật sự không thể giúp bà.”

Sau đó, anh ta nói ngay trước mọi người: “Bà Lâm bảo tối, sau khi khống chế được Lâm tổng thì cưỡng bức cô ấy

Bởi vì Tiểu Tiểu mang thai, nếu phá thai thì sẽ không bao giờ mang thai được nữa, cho nên nhất định phải giữ đứa bé lại

Có điều, Tiêu Tiêu có con thì không thể lấy chồng được

Vì vậy, chỉ có thể mượn thanh danh của người khác

Khi đứa bé được sinh ra sẽ nói đứa bé là con của Lâm tổng

Sau khi bị cưỡng bức, chắc chắn Lâm tổng sẽ không để yên, có lẽ tôi sẽ bị tống vào tù.”

Mạnh Bằng khựng lại rồi tiếp tục nói: “Chỉ cần kéo dài đủ thời gian thì Lâm tổng khó mà nói rõ được

Sau đó, Tiêu Tiêu sẽ tuyên bố nhận nuôi đứa bé.” Mạnh Bằng càng nói càng nhỏ, có điều mọi người nghe vẫn có thể hiểu đại khái

Tuy cách này khá là vô lý, nhưng không thể không nói rằng cách này được thiết kế vô cùng khéo léo, thậm chí còn có một vài thứ không thể nói rõ ra được

Ví dụ như, trong lúc đó, nếu như Lâm Sở Sênh và Mạnh Bằng thật sự có gì đó, hoặc là Mạnh Bằng kích động giết người thì đứa bé sẽ là đứa con duy nhất của Lâm Sở Sênh, 40% cổ phần Lâm Thị của Lâm Sở Sênh sẽ theo lẽ tự nhiên thuộc về đứa bé

Hơn nữa, xét trên đạo đức cơ bản của xã hội, chuyện Lâm Sở Sênh làm ba mình bị thương, dù là ngang ngược như Thẩm Mạc cũng không thể đoạt người lại, nếu không thì bọn họ sẽ bị nước bọt của người khác dìm chết.

Dù chuyện này là thật hay giả thì nó cũng đã đủ chặt chẽ, đủ độc ác.

“Mày nói bậy! Bọn mày là một phe!” Mẹ kế Lâm của bây giờ thật sự là chật vật, bà ta không tính tới Lâm Sở Sênh sẽ bày ra trò này

Lâm Sở Sênh khẽ cười, “Bà đánh giá cao tôi rồi

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng thắng được người đẹp Tiêu Tiêu

Tôi có tài đức gì mà cướp người yêu của Tiêu Tiêu chứ?”

Mẹ kế Lâm cười lớn, “Lâm Sở Sênh, mày đừng ở đây nói mò, nếu cậu ta thật sự yêu Tiêu Tiêu thì cậu ta sẽ ở đây vạch trần mẹ của Tiêu Tiêu sao? Mày lừa ai đấy, tất cả đều do mày bịa ra mà thôi!”

Về điểm này, hình như mẹ kế Lâm nói đúng

Lâm Sở Sênh vô cùng đồng ý gật đầu, “Bà nghĩ như vậy cũng đúng

Theo tình huống bình thường, tôi không nên biết chuyện này

Có điều, đây không phải là tình huống bình thường.” Lâm Sở Sênh quay đầu nhìn về phía Thẩm Phong, “Chắc là Phó Tổng Giám đốc Thẩm cũng nghe nói, Vân Thị nghiên cứu dự án, Lâm Thị sản xuất thành phẩm

Nhưng ngay trong đợt hàng trước, người của Lâm Thị dùng hàng giả, Vân Thị rất sốc, yêu cầu giải quyết trong ba ngày, nếu không thì sẽ kiện Lâm Thị tội lừa đảo thương mại.”

Lâm Sở Sênh khựng lại, sau đó nói tiếp: “Bởi vì trước đây, Lâm Thị đầu tư vốn vào Vu Thị quá nhiều, cho nên Vu Thị phá sản gần như gây tổn thất chết người cho Lâm Thị

Nếu có ngày Vần Thị thật sự kiện Lâm Thị thì ngoại trừ tuyên bố phá sản, Lâm Thị không có lựa chọn nào khác nữa.” Lâm Sở Sênh nhìn về phía mẹ kế Lâm, “Một khi Lâm Thị phá sản thì Tiêu Tiêu sẽ khó mà lấy chồng được

Nhìn chung, trong toàn bộ Lâm Thị, chỉ có một mình tôi có thể thay đổi cục diện này

Mạnh Bằng quá yêu Tiêu Tiêu, vì hạnh phúc của Tiêu Tiêu, hôm nay anh ta gọi điện thoại cầu cứu tôi

Có điều, anh ta không biết kế hoạch cụ thể của bà, chỉ nhắc nhở tôi cẩn thận mà thôi.”

Sau khi giải thích xong, Lâm Sở Sênh còn thở dài nói: “Thật ra, Tiêu Tiêu có thể gả cho một người yêu mình như thế thì cũng đã rất hạnh phúc rồi.” Mạnh Bằng cũng là một người nhanh trí

Vừa nghe Lâm Sở Sênh nói xong, anh lập tức quỳ xuống trước mặt mẹ kế Lâm, “Xin lỗi, tôi chỉ muốn tốt cho Tiêu Tiêu thôi.” Người ta nói, đàn ông không dễ rơi nước mắt, bây giờ Mạnh Bằng lại khóc như mưa, “Bà hãy từ bỏ đi, coi như là vì Tiêu Tiêu, đừng tiếp tục sai nữa.”

Chát!

Mẹ kế Lâm tát mạnh lên mặt Mạnh Bằng, “Cút, mày cút cho tao!” Tức giận, đương nhiên là bà ta phải tức giận rồi

Một kế hoạch tốt như thế lại bị Lâm Sở Sênh giải quyết bằng loại tình yêu nhỏ bé không quan trọng này

Làm sao bà ta có thể không tức giận cho được?

“Các người đều cùng một phe! Đều cùng một phe!” Rõ ràng là bà ta có hàng nghìn lý do, nhưng đến khi thốt ra lời mới phát hiện những lời có thể chỉ trích Lâm Sở Sênh đều có vẻ yếu ớt và không đủ lực thuyết phục.

So với mẹ kế Lâm đang không biết làm như thế nào, Lâm Sở Sênh có vẻ ung dung hơn rất nhiều, “Vậy là bà nghi ngờ tình yêu của Mạnh Bằng đối với Tiêu Tiêu à

Mạnh Bằng, chứng minh cho bà Lâm của chúng ta xem.”

Mạnh Bằng cũng là một kẻ chịu chơi

Anh ta từ từ đứng lên, khom lưng chín mươi độ, nói: “Xin lỗi, tôi nên nhận lỗi, dù lý do chỉ vì bà là mẹ của Tiêu Tiêu.”

Vô cùng thành kính!

Tất cả mọi người chưa kịp nhận ra Mạnh Bằng muốn làm gì thì anh ta đã chạy tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, giật lưới an toàn xuống

Lúc này, mọi người mới hoàn hồn, nhào lên kéo anh ta lại

Đây là tòa nhà mười mấy tầng, một khi nhảy xuống là sẽ chết thật

Một người đàn ông vì đền tội mà ngay cả mạng sống cũng không cần thì nhìn sao cũng thấy là yêu rất sâu đậm

Đương nhiên, Mạnh Bằng thật lòng thích Lâm Tiêu Tiêu, nhưng lại không phải là kiểu thích thuần túy, nếu không thì trước đây, khi Vu Thiếu Tuấn bảo anh ta ngủ với Lâm Tiêu Tiêu, anh ta nên liều lĩnh cứu Lâm Tiêu Tiêu ra, chứ không nên có ý nghĩ để người khác ngủ, còn không bằng để anh ta ngủ với Lâm Tiêu Tiêu.

Trong biệt thự của Vu Thiểu Tuấn có người của Thẩm Mạc, cho nên Lâm Sở Sênh coi như hiểu rõ chuyện đã xảy ra.